Một tuần sau, vừa đúng ngày mùng một tháng Hai, thị trấn Lê Bình chìm trong tuyết suốt đêm. Sáng hôm sau, tuyết trắng xóa phủ kín mọi con đường, ngõ hẻm. Thôi An Tĩnh đẩy cửa sổ gác mái, hơi lạnh của gió tuyết ập vào mặt khiến đôi tai cô đỏ bừng. Cô chụp vội một bức ảnh tuyết trắng rồi gửi cho Tạ Hành Ngôn.
[Thôi An Tĩnh: Tuyết rơi rồi!]
Tạ Hành Ngôn cũng gửi lại cho cô một bức ảnh: [Ừm.]
Thôi An Tĩnh đóng cửa sổ, dựa vào tường, mở tấm ảnh anh gửi. Cô nghĩ chắc cũng là một khung cảnh tuyết trắng xóa, nhưng không, ảnh của anh không phải vậy, như là tuyết lúc rạng sáng, trời vẫn chưa sáng hẳn, khắp bầu trời ngập tràn những bông tuyết nhỏ, nhẹ như lông tơ hiện lên trong ống kính của anh.
[Thôi An Tĩnh: Anh dậy lúc nào thế?]
[Tạ Hành Ngôn: Bốn giờ sáng.]
Sao dậy sớm vậy? Chẳng lẽ là thức đêm làm việc? Thôi An Tĩnh không kìm được suy nghĩ. Tầng dưới vang lên tiếng gọi của Lâm Mạn, nói rằng Tạ Hành Ngôn đã đến và bảo cô nhanh lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play