Chương 22: Lão nhân đổi chỗ ngồi
Diệp Phàm chế tác một ít phù cùng pháp khí phòng thân, sau đó đeo túi du lịch lên đi đến trấn Lạc Phong tỉnh Sơn Tây.
“Thật xin lỗi, khách sạn chúng tôi đã đầy khách.” Tiểu thư lễ tân áy náy nhìn Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm buồn bực gõ gõ bàn, “Một phòng cũng không có sao?”
Tiểu thư lễ tân lắc đầu: “Không có.”
“Ta có thể trả thêm tiền!” Diệp Phàm rầu rĩ.
“Thật xin lỗi, chúng tôi thực sự đã không còn phòng trống.”
Diệp Phàm đứng trước bàn tiếp khách giằng co cùng lễ tân, Bạch Vân Hi từ trên cầu thang khách sạn bước xuống.
Diệp Phàm nhìn thấy Bạch Vân Hi, lập tức kích động bước nhanh về phía trước, bắt lấy cánh tay hắn: “Em thuê phòng ở đây sao?”
Bạch Vân Hi bị Diệp Phàm không đầu không đuôi hỏi một câu, có chút không thể hiểu được.
“Sao anh lại ở chỗ này?” Bạch Vân Hi nhướn mày hỏi.
“Ta tới khảo cổ a! Bất quá, không có phòng ở!”
“Khảo cổ?” Bạch Vân Hi nghi hoặc nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm lấy ra một tấm thẻ chứng minh công tác: “Đúng vậy, chú Chu giới thiệu ta tới, em xem cái này……”
Bạch Vân Hi: “……”
“Chú Chu sao có thể giới thiệu anh tới?” Bạch Vân Hi ghét bỏ nói.
“Đại khái là ông ấy cảm thấy ta có tiền đồ đi! Trước đó ta đã gửi thư cho em, em có nhận được không?” Diệp Phàm hỏi.
Bạch Vân Hi nhíu mày: “Gửi thư? Thư gì? Tôi chưa nhận được!”
Diệp Phàm cực kỳ buồn bực: “Hừ, lão già thối kia gạt ta, nói đã gửi tới rồi, hôm nào ta muốn đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng.”
Bạch Vân Hi: “……”
“A! Em xem như vậy có được không, ta đến phòng em, ngủ dưới đất, tiền phòng ta sẽ trả?” Diệp Phàm đầy hi vọng nhìn Bạch Vân Hi đề nghị.
Dương Phi đi ra, vừa vặn nghe được “lời nói hùng hồn” của Diệp Phàm, lập tức bội phục đầu óc người này ngũ thể đầu địa.
Dương Phi là đồ đệ Tiếu Trì, giao tình với Bạch Vân Hi cũng khá tốt, ở trong mắt Dương Phi, Bạch Vân Hi giống như là một tiểu đệ anh tuấn tiêu sái, tài hoa hơn người, nhưng lại quá mức lạnh nhạt cao ngạo. Bất quá, Bạch Vân Hi xuất thân hiển hách, cao lãnh một chút cũng bình thường.
“Tôi cảm thấy không được!” Bạch Vân Hi trầm mặt xuống.
Diệp Phàm cười cười: “Em có phải sợ ta mộng du nói mớ hay không? Em yên tâm, ta ngủ rất tốt, tuyệt đối sẽ không đụng đến em.”
Bạch Vân Hi cười lạnh mắng: “Câm miệng! Không có chỗ cho anh ngủ dưới đất, anh vẫn nên ăn ngủ ngoài trời đi.”
Diệp Phàm buồn bực oán giận: “A! Em thật là quá vô tình!”
“Anh dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ vì mấy trăm tiền phòng mà đem sàn phòng tôi nhường cho anh?”
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi nói: “Ta cũng không có chiếm chỗ ngủ của em a.”
“Nằm mơ!” Bạch Vân Hi cười nhạo một tiếng, quay đầu rời đi.
Diệp Phàm: “……”
Dương Phi đi tới: “Người anh em, có thể cho tôi xem thẻ công tác của anh một chút được không?”
“Có thể!” Diệp Phàm hào phóng đưa đồ ra.
Dương Phi nhận lấy thẻ chứng minh công tác, kiểm tra một chút, “Nếu anh không ngại, phòng tôi còn có một bộ giường đệm không dùng, có thể cho anh mượn.”
Diệp Phàm gật đầu, cao hứng nói: “Được, thật tốt, cảm tạ ngươi, nếu tính tình Vân Hi cũng giống như ngươi thì tốt rồi.”
Dương Phi: “……”
Diệp Phàm đi theo Dương Phi vào trong phòng.
“Anh Diệp, anh cũng là học giả nghiên cứu cổ văn sao?” Dương Phi cười hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng.”
“Anh xem mấy chữ viết này có ý nghĩa là gì?” Dương Phi lấy ra một tờ giấy, đưa cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn chữ trên giấy: “Cái này nói về một vị công chúa ham thích nam sắc, vì thế nàng cưới mười tám người phò mã, kết quả, công chúa chết yểu, hoàng đế ca ca nàng làm cho mười tám tên xui xẻo kia tuẫn táng cùng nàng, thật đúng là một nữ trung hào kiệt!”
Dương Phi kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ: Lợi hại a!
Vốn dĩ quốc gia cũng không biết khu mộ trên Sơn Tây, do có hai tên trộm mộ lấy ra một món đồ đồng bên trong, thời điểm bán ra trong chợ đêm mới bị phát hiện.
Tờ giấy Dương Phi đưa cho Diệp Phàm xem chính là chữ được sao chép lại từ bản viết khắc trên một kiện đồ cổ.
Lúc trước Tiếu giáo sư phải mất một hồi sức lực mới biết rõ ràng ý tứ của mấy ký tự này, không nghĩ tới Diệp Phàm tùy tiện xem một cái đã hiểu, thật quá lợi hại!
“Thứ này lấy từ nơi nào?” Diệp Phàm hỏi.
Dương Phi cười cười: “Trên một kiện đồ cổ.”
“Đồ cổ đó chỉ sợ là tà khí! Tiếp xúc lâu sẽ dễ ảnh hưởng tới tính mạng!” Diệp Phàm nhàn nhạt nhắc nhở.
Dương Phi thầm căng thẳng, căn cứ theo tư liệu, đám trộm mộ kia nguyên bản có mười người, tám chết trong mộ thất, còn dư lại hai người tuy rằng trốn thoát, nhưng không được bao lâu sau cũng đã chết hết, nơi cuối cùng bọn họ đến chính là cổ mộ kia.
Dương Phi lắc lắc đầu, không dám suy nghĩ tiếp.
“Anh Diệp, quan hệ của anh cùng Bạch tam thiếu là gì vậy?” Dương Phi tò mò hỏi.
Diệp Phàm nhún vai: “Hiện tại chưa có quan hệ gì, bất quá, chờ ta theo đuổi được hắn, hắn chính là vợ của ta.”
Dương Phi: “……” Cường đạo a! Loại lời này cũng dám nói, nếu để Bạch lão gia tử biết, chắc chắn sẽ tròng tiểu tử này vào lồng heo ném trôi sông.
“Vậy anh phải nỗ lực hơn nhiều, Bạch tam thiếu không dễ theo đuổi!”
Diệp Phàm gật đầu,: “Còn không phải sao, ta muốn ngủ dưới đất hắn cũng không cho.”
Dương Phi: “……”
“Là Chu lão đề cử anh tới đây sao?” Dương Phi hỏi.
“Đúng vậy!”
Dương Phi: “……” Vì sao Chu lão lại muốn giới thiệu một người kỳ ba như vậy tới chứ?
“Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta phải ngồi xe buýt hai giờ mới vào được trong núi.”
“Vậy được rồi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người tụ tập trước sân khách sạn chờ xe buýt.
“Cầm đi, đây là vé xe của anh, lát nữa dò số tìm chỗ ngồi là được.” Dương Phi dặn dò.
“Lát nữa ta có thể ngồi cùng Vân Hi không?” Diệp Phàm hỏi.
Dương Phi lắc đầu: “Chỉ sợ không được, vé xe này của anh là số 4, anh ngồi cùng với tôi.”
“Vì sao ta đã ngủ cùng ngươi rồi, hiện tại còn phải ngồi cùng ngươi nữa?” Diệp Phàm không vui hỏi.
Dương Phi: “……” Anh nghĩ tôi nguyện ý sao!
Chú ý tới xung quanh có không ít tầm mắt tụ lại đây, Dương Phi hơi đỏ mặt lên, hận không thể đào cái khe đất chui vào trốn.
“Vân Hi đâu rồi?” Diệp Phàm hỏi.
Dương Phi tức giận nói: “Còn chưa có tới!”
“Nhìn dáng vẻ này xem ra hắn rất thích ngủ nướng a!” Diệp Phàm nói thầm.
Diệp Phàm đi lên xe, phát hiện chỗ ngồi của mình ở góc nghiêng với Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi ngồi ở vị trí cửa sổ thứ nhất, ngồi chung với Bạch Vân Hi là một lão nhân nhìn qua văn văn nhược nhược.
“Này, ông lão, ta đổi chỗ ngồi với ngươi được không?” Diệp Phàm đi đến bên ghế dựa của Tiếu Trì, tùy tiện hỏi.
Dương Phi: “……” Ông lão! Tên nhóc đáng chết kia cư nhiên dám gọi Tiếu giáo sư là ông lão!
Dương Phi xoay đầu qua, sâu sắc cảm thấy hối hận không thôi vì sự mềm lòng của bản thân ngày hôm qua, tiểu tử kia tốt nhất là nên để hắn ngủ dưới đất.
Tiếu Trì nhíu mày, không vui nhìn Diệp Phàm một cái: “Không đổi!”
“Ông lão, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy!” Diệp Phàm lấy ra một khối ngọc bội, đưa tới trước mặt Tiếu Trì: “Ông lão, ngươi thấy ta dùng ngọc bội này đổi chỗ ngồi với ngươi được không?”
Tiếu Trì còn chưa mở miệng, một nam tử mặc đạo bào ngồi bên cạnh đã mở bừng mắt: “Người anh em, ngọc bội này không tồi, linh quang lập loè, hẳn là không dưới hai ba trăm vạn đi?”
Diệp Phàm có hơi kinh ngạc nhìn nam tử: “Bằng hữu, ngươi rất biết nhìn hàng a!”
Tiếu Trì: “……” Vị kia chính là Trương Văn Đào Trương tiên sinh của Long Hổ Sơn a! Chuyên gia bộ môn đặc thù được quốc gia phái tới đây, tiểu tử này thật không biết nhìn người, thái độ gì thế không biết!
“Không biết ngọc bội này là xuất ra từ tay vị nào đại sư nào?” Trương Văn Đào cười tủm tỉm hỏi.
“Ta mua được trên thị trường đồ cổ, năm ngàn tệ.” Ngọc bội đúng là được Diệp Phàm mua được, bất quá, trận pháp bên trong ngọc bội là được Diệp Phàm đánh vào sau khi mua.
“Phúc khí của tiểu huynh đệ không tồi!”
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Phàm chuyển ánh mắt tới trên người Tiếu Trì: “Ông lão, ngươi cũng nghe được rồi đi, đây là thứ tốt a, có thể đuổi tà tránh ma quỷ, thích hợp nhất với người lớn tuổi giống như ngươi, còn không biết tự lượng sức mình chạy đến chỗ cổ mộ âm khí nồng như vậy, đúng là tự tìm đường chết!”
Tiếu Trì run lên, sắc mặt xanh mét!
Dương Phi: “……” Tiểu tử Diệp Phàm kia đầu có vấn đề đúng không!
Trương Văn Đào nhìn Tiếu Trì: “Tiếu Trì tiên sinh, ngọc bội này có thể chắn tà, ngài đổi với hắn đi, không lỗ.”
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Đúng vậy! Chỉ là một chỗ ngồi thôi mà!”
Tiếu Trì nhìn Diệp Phàm một cái, cắn răng nói: “Được, tôi đổi với cậu.”
“Ông lão, tên ngươi hình như nghe có chút quen quen a!” Diệp Phàm đưa ngọc bội cho Tiếu Trì, còn không quên nói thầm một câu.
Tiếu Trì: “……”
……
Diệp Phàm được như ý nguyện ngồi ở bên cạnh Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi mang kính râm, nhắm mắt dưỡng thần, một ánh mắt cũng không bố thí cho Diệp Phàm, Diệp Phàm lấy ra một bao khoai lát, đưa qua, lấy lòng hỏi: “Có muốn ăn khoai lát không?”
Bạch Vân Hi lạnh lùng nhìn Diệp Phàm một cái: “Không cần!”
“Có muốn ăn kẹo sữa đại bạch thỏ không?”
“Không cần!”
“Muốn uống sữa bò Thông Minh không?”
Bạch Vân Hi tháo mắt kính xuống: “Tôi không uống, bất quá, anh có thể uống nhiều cho đầu óc phát triển chút.”
Diệp Phàm đắc ý dào dạt nhìn Bạch Vân Hi: “Ta tài hoa hơn người, thông kim bác cổ (hiểu biết sau rộng việc từ đời xưa đến ngày nay), không cần phát triển đầu óc.”
Bạch Vân Hi: “……” Anh xác định?
“A, em đã uống thuốc xong còn gạt ta nói em không thấy được thư ta viết, em không thấy thư ta viết cho em làm sao biết được phương thuốc này?” Ngửi được mùi dược vị trên người Bạch Vân Hi, Diệp Phàm vừa lòng nói.
Bạch Vân Hi: “Phương thuốc là được một tuyệt thế cao nhân……” Bạch Vân Hi nói, đột nhiên đứng hình, “Chẳng lẽ……”
Diệp Phàm gật đầu, vỗ vỗ ngực: “Không sai, tuyệt thế cao nhân kia chính là ta.”
Bạch Vân Hi cười nhạo một tiếng: “Nếu anh có bệnh thì phải nói, đi xem bác sĩ đi.”
Diệp Phàm không cho là đúng nhìn Bạch Vân Hi: “Ta không có bệnh a, em mới có bệnh, bệnh còn tương đối nghiêm trọng.”
Bạch Vân Hi: “……”
Bạch Vân Hi mang kính râm lên, lười nhiều lời với Diệp Phàm, Diệp Phàm bắt lấy tay Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi vốn định rút ra, nhưng một luồng khí ấm áp từ bàn tay Diệp Phàm truyền vào, Bạch Vân Hi cảm giác được cả người ấm áp dào dạt, loại cảm giác này xưa nay chưa từng thể nghiệm qua, Bạch Vân Hi liền phóng túng cho hành vi của Diệp Phàm.
Xe buýt không ngừng chạy về phía trước, Bạch Vân Hi trầm trầm say ngủ.
Ngủ ngủ lại là dựa vào trên bả vai Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn dung nhan Bạch Vân Hi khi ngủ, đắc ý không chịu được.
Trương Văn Đào nhìn Diệp Phàm, cười nói: “Thì ra tiểu huynh đệ là người đồng đạo, thất kính, thất kính.”
Diệp Phàm cười cười, không nói gì.
Diệp Phàm biết trên thế giới này có vài người biết thuật pháp, những người đó có chút bản lĩnh kỳ kỳ quái quái, Diệp Phàm cũng không hiểu quá sâu, vậy nên không tỏ rõ ý kiến.
Tiếu Trì nhìn Bạch Vân Hi ngủ trên vai Diệp Phàm, không khỏi có cảm giác cải trắng xinh đẹp nhà mình bị heo ăn.