Chương 20: Ngộ độc thức ăn
Diệp Phàm nhìn Võ Hào Cường: “Tiểu quỷ, ngươi nên giảm béo, ăn ít một chút biết không?”
Võ Hào Cường một bên xéo cánh gà, một bên nói: “Chú nhỏ, chú đừng keo kiệt như vậy! Chú theo đuổi thím nhỏ không phải rất hào phóng sao? Chú keo kiệt như vậy, ai chịu gả cho chú chứ?”
Diệp Phàm không vui nhìn Võ Hào Cường: “Ngươi cũng biết đó là tiểu thẩm của ngươi! Cái đồ mập mạp nhà ngươi có thể so với tiểu thẩm ngươi sao? Người ta còn phải ngủ với ta.”
“Chú nhỏ, chú không biết e lệ!” Võ Hào Cường mặt đỏ trách mắng.
Tiền Dụ: “……” Tiểu thẩm này là đang nói đến Bạch tam thiếu sao?
“Chú nhỏ, chú giúp cháu đi lấy thêm hai cái hamburger.” Võ Hào Cường nói.
“Bọn bắt cóc không phải mới chỉ chưa cho ngươi ăn một ngày thôi sao? Ngươi giống như đã một năm không ăn rồi, không có hamburger cho ngươi đâu! Ngươi nhìn bụng ngươi đi, nên giảm béo biết không?” Diệp Phàm tức giận trừng mắt với Võ Hào Cường.
Võ Hào Cường phồng quai hàm, lên án nhìn Diệp Phàm.
“Diệp thiếu, bữa này tôi mời khách!” Tiền Dụ hào phóng nói.
“Vậy sao, ngươi thật tốt, ta đi gọi thêm hai xuất ăn nữa.” Diệp Phàm tràn đầy hưng phấn nói.
Võ Hào Cường vội kêu lên: “Cháu muốn ăn thánh đại (??), còn muốn ăn cả bánh tart trứng*.”
Tiền Dụ: “……”
Diệp Phàm gọi thêm một đống ăn, Võ Hào Cường ngấu nghiến gặm hamburger.
“Diệp thiếu, nói mấy tên bắt cóc bị độc thức ăn, như vậy ổn sao?” Tiền Dụ nhìn Diệp Phàm uống nước trái cây hỏi.
Diệp Phàm nhún vai, cực kỳ bất đắc dĩ: “Cha hắn phản đối phong kiến mê tín, ta không muốn bị cha hắn mắng giả thần giả quỷ, nói ngộ độc thức ăn tương đối hợp khoa học.”
Tiền Dụ: “……” Ngộ độc thức ăn có chỗ nào hợp khoa học?
“Lát nữa làm phiền ngươi đưa hai tiểu quỷ này về nhà.” Diệp Phàm nói.
Tiền Dụ gật gật đầu: “Được.”
Võ gia.
“Thế nào rồi Đường Ninh, vẫn chưa nối được điện thoại sao?” Võ Hầu Tuyên hỏi.
Đường Ninh lắc đầu: “Gọi không được, bất quá, tôi gọi điện thoại cho mẹ Noãn Noãn, mẹ con bé nói chiều nay con bé trốn học, không tìm thấy đâu.”
Võ Tư Hàm: “Hai đứa nhỏ đang làm cái gì không biết?”
“Mẹ con bé nói, Noãn Noãn vẫn luôn hỏi thăm về Diệp Phàm, trốn học hình như là để đi tìm Diệp Phàm.” Đường Ninh nói.
Võ Tư Hàm không khỏi khó hiểu: “Đường Noãn tìm Diệp Phàm làm gì?”
Võ Hầu Tuyên đi ra ngoài cửa: “Anh mới đến cục cảnh sát một chuyến, xưởng bông sợi bỏ hoang phía đông thành phát hiện năm tên đạo tặc, năm người này toàn bộ lâm vào hôn mê, hơn nữa tay chân trật khớp hết, cục cảnh sát nói, năm người bị thương giống nhau như đúc, xuống tay nếu không phải cao thủ thì chính là sự kiện thần quái, trong năm người có một người năm đó đoạt sinh ý với Võ gia chúng ta không thành, sau đó lại vì kinh doanh không tốt mà phá sản, có thể xác định đây chính là mấy người đã bắt cóc Tiểu Cường.”
“Nói như vậy, rất có thể đã có người cứu Tiểu Cường ra?” Võ Tư Hàm nói.
“Ông chủ, ông chủ, tiểu thiếu gia đã trở lại! Tiền Dụ thiếu gia đưa tiểu thiếu gia về.”
Đường Ninh nghe được quản gia nói, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiền Dụ vốn dĩ nghĩ là đưa Võ Hào Cường xong liền rời đi, bất quá, người Võ gia quá nhiệt tình, giữ hắn ở lại.
“Tiền thiếu, cậu làm sao gặp được Tiểu Cường?”
Tiền Dụ gian nan nói: “Tôi nhìn thấy tiểu thiếu gia ở bên ngoài xưởng bông sợi, mấy tên bắt cóc trong xưởng bông sợi kia ngộ độc thức ăn đều ngất đi hết, bọn họ còn chưa cho Tiểu Cường ăn cơm, may mắn để Tiểu Cường tránh được một kiếp.”
Võ Tư Hàm cau mày, nghi ngờ nhìn Tiền Dụ, thầm nghĩ: Ngộ độc thức ăn? Ngộ độc thức ăn sẽ làm cho toàn thân trật khớp sao? Lý do này cũng quá gượng ép rồi.
Tiền Dụ cắn chặt răng, trong lòng nhịn không được trợn trắng mắt, Diệp thiếu biên kịch quá cẩu huyết, đúng là muốn hại chết hắn mà! Nói không chừng người Võ gia lại cho rằng hắn cùng mấy tên bắt cóc là một bọn.
Tiền Dụ hít sâu một hơi: “Sắc trời không còn sớm, tôi cũng đã đưa Võ thiếu gia về nhà, bây giờ nên đến lượt tôi trở về rồi.”
Võ Tư Hàm gật đầu: “Được, cảm ơn Tiền thiếu!”
……
Đường Ninh nhìn Võ Hào Cường, khó hiểu hỏi: “Sao con lại đi cùng Tiền Dụ, hắn đưa con ra bằng cách nào?”
“Chú nhỏ nói chú Tiền đưa con về, chú ấy liền đưa con về a!” Võ Hào Cường nghịch người máy trả lời.
“Chú nhỏ của con, Diệp Phàm?” Đường Ninh khó hiểu nhìn Võ Hào Cường.
Võ Hào Cường gật đầu: “Đúng vậy! Chú nhỏ đã cứu con!”
“Chú nhỏ cứu con? Hắn làm sao biết được con xảy ra chuyện? Sau đó lại cứu con như thế nào?”
“Noãn Noãn đi tìm chú nhỏ, chú nhỏ biết con xảy ra chuyện liền đi tìm con!”
“Chú nhỏ làm sao biết được con ở nơi nào?”
Võ Hào Cường nhìn Đường Ninh, lại nhìn Võ Tư Hàm: “Chú nhỏ là người có bản lĩnh, mọi người không hiểu.”
Đường Ninh: “……”
Võ Hào Cường nhảy nhót trở về phòng.
Đường Ninh quay đầu nhìn Võ Tư Hàm, mặt đầy cổ quái: “Anh thấy thế nào?”
Võ Tư Hàm hít sâu một hơi: “Em họ gần đây có chút kỳ quái, hôm nay Diệp Ánh Lan mang mấy người đi tìm hắn, mấy người kia đều bị Diệp Phàm đánh vào viện.”
Đường Ninh sửng sốt: “Thân thủ của Diệp Phàm tốt như vậy sao?”
Võ Tư Hàm lắc đầu: “Anh cũng không biết, vừa nãy anh tra được Tiền Dụ vừa đi tìm Diệp Phàm, ngay sau đó Đường Noãn cũng tới, một lúc sau ba người lên xe Tiền Dụ đi đến xưởng bông sợi! Diệp Phàm đến xưởng bông sợi không lâu liền mang A Cường tới KFC.”
Đường Ninh hít sâu một hơi: “Như vậy xem ra rất có thể là em họ anh đã cứu con trai chúng ta.”
Võ Tư Hàm gật đầu: “Đúng là rất có khả năng này, chỉ là Diệp Phàm làm sao biết vị trí Tiểu Cường?”
Thời điểm Tiền Dụ nhắc tới Diệp Phàm, tựa hồ có một loại tôn kính phát ra từ tận nội tâm, nguyên bản Võ Tư Hàm còn cảm thấy Tiền Dụ quá mê tín, nhưng vị đại thiếu của Tiền gia này không phải người hồ đồ gì, nếu Diệp Phàm không chút bản lĩnh, chắc chắn sẽ không dọa được hắn.
“Mặc kệ thế nào, Tiểu Cường không có việc gì là tốt rồi, chủ màn phía sau đã tìm ra được chưa?” Đường Ninh hỏi.
“Mấy kẻ chủ mưu kia đều đã bị bắt hết.” Võ Tư Hàm biểu tình âm lãnh, “Em yên tâm đi, anh sẽ không bỏ qua những kẻ đó.”
Sự tình lần này nếu xử lý không tốt, sợ rằng sau này Võ Hào Cường rất có khả năng sẽ không ngừng gặp phải phiền toái, Võ Tư Hàm chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình.
……
Diệp gia.
Diệp Ánh Lan che mặt, biểu tình ủy khuất.
Diệp Hoằng Văn bất mãn mắng: “Nghiệt tử kia thật quá bừa bãi!”
Vương Hiểu Phỉ nhìn mặt Diệp Ánh Lan: “Hắn đã biến thành cái dạng gì rồi, tiểu tử Diệp Phàm kia còn bóp cổ Lan Nhi, nó muốn giết người sao?”
Diệp Hoằng Văn cắn răng: “Thằng nhóc đó gần đây không biết là đụng phải chuyện xấu gì.” Hắn nhớ rõ tiểu tử kia trầm mặc ít nói, thời điểm đối mặt với hắn vẫn luôn là vâng vâng dạ dạ, ngay cả lời nói cũng không hoàn chỉnh, nhưng hiện tại cái gì cũng dám làm.
“Ba, ba nhất định phải giúp con giáo huấn anh ta!”
Diệp Hoằng Văn thở dài: "Nó ỷ vào có Võ gia chống lưng, vô pháp vô thiên (không có pháp luật không có đạo trời, bất chấp tất cả), ta cũng không làm gì được.”
Diệp Ánh Lan nghe Diệp Hoằng Văn nói xong, lại càng thêm ủy khuất, tức giận trốn vào trong phòng.
Diệp Chí Trạch đi đến gõ gõ cửa phòng, Diệp Ánh Lan nhìn thấy Diệp Chí Trạch, cực kỳ ủy khuất kêu một tiếng, “Anh!”
“Tức giận sao?” Diệp Chí Trạch hỏi.
Diệp Ánh Lan mất mát nói: “Ba chỉ biết mắng chửi người khác, căn bản không muốn ra mặt cho em, nói đến cùng cũng bởi vì sợ Võ gia.”
Diệp Chí Trạch trầm mặt: “Diệp Phàm gần đây giống như đã thay đổi thành một người khác vậy.”
"Anh ta thổ lộ với Bạch tam thiếu, làm ra chuyện như vậy còn có mặt mũi ra ngoài, đúng là không biết xấu hổ!” Diệp Ánh Lan không vui mắng nhỏ.
“Anh nghe nói trước đó em mang mấy người tới bị hắn đánh ngã hết, hắn từ khi nào thì có thân thủ tốt như vậy?” Diệp Chí Trạch không khỏi khó hiểu.
Diệp Ánh Lan mím môi: “Em cũng không biết, có khả năng đám người kia đều là giá áo túi cơm (vô dụng, hèn kém, không làm được việc gì to tát mà chỉ làm được mấy việc phụ lặt vặt) đi, mệt bọn họ khẩu khí lớn như vậy, còn nói nhất định sẽ giúp em giáo huấn hắn!”
Diệp Chí Trạch nhìn Diệp Ánh Lan: “Diệp Phàm sau lưng có Võ gia, chúng ta chính diện đối đầu với hắn không tốt, em muốn làm cái gì cũng nên suy nghĩ một chút.”
Diệp Ánh Lan không khỏi xấu hổ: “Em đương nhiên là không thông minh được như anh.”
Diệp Ánh Lan biết trước đó Diệp Phàm bị tính kế là bút tích của Diệp Chí Trạch, Diệp Chí Trạch làm bẩn thanh danh Diệp Phàm, còn ôm được mỹ nhân về, làm cho Diệp Ánh Lan bội phục không thôi.
“Anh, chờ anh cùng chị Đình Đìnhkết hôn , Diệp gia cùng Liêu gia kết thành liên minh, chúng ta liền không cần kiêng kị Võ gia.” Diệp Ánh Lan nói.
Diệp Chí Trạch cười cười, trong mắt dấy lên toan tính. “Cái tên bất lực Diệp Phàm kia làm sao có thể xứng với Đình Đình! Chỉ là hắn không ăn được nho thì nói nho xanh, khắp nơi bêu xấu thanh danh Đình Đình mà thôi, thật đáng giận!”
……
Bạch gia.
“Vân Hi, cháu cảm thấy thế nào?” Bạch Sĩ Nguyên hỏi.
Bạch Vân Hi nhẹ nhàng gật đầu: “Cháu đã khá hơn nhiều.”
“Ông nội, người kê đơn thuốc là ai vậy?” Bạch Vân Hi tò mò hỏi.
Bạch Sĩ Nguyên không khỏi xấu hổ: “Là một lão trung y.”
Sau khi Bạch Sĩ Nguyên lấy được phương thuốc liền bắt đầu dò hỏi Chu Cẩn Chi người khai thuốc là ai, ban đầu Chu Cẩn Chi nói là tuyệt thế cao nhân, sau đó lại nói là tôn tế tương lai của hắn, thẳng thắn chọc hắn giận không chịu được.
Sau khi biết người khai đơn thuốc là Diệp Phàm, Bạch Sĩ Nguyên liền bắt đầu điều tra, danh tiếng Diệp Phàm rất không xong, nghe đồn còn có khuynh hướng ngược đãi, điều này càng khiến cho Bạch Sĩ Nguyên có thành kiến đối với Diệp Phàm.
“Ông nội, chú Chu đưa ngọc phật này tới sao?” Bạch Vân Hi hỏi.
Bạch Sĩ Nguyên không cam nguyện gật đầu: “Đúng vậy!”
“Để cháu gửi tiền qua trả.”
Bạch Sĩ Nguyên trợn trắng mắt: “Không cần, đã có người trả tiền rồi.” Gửi cùng ngọc phật tới đây còn có một tờ phương thuốc, nhưng đó cũng được coi là phương thuốc sao? Cố tình viết rồng bay phượng múa cái gì mà “Ta muốn đạp tường vân bảy màu tới cưới em!” Thứ khốn nạn!
Bạch Vân Hi nhíu mày, “Là hắn sao?”
Bạch Sĩ Nguyên nhìn Bạch Vân Hi, ho nhẹ một tiếng: “Vân Hi, Diệp Phàm người này, cháu cảm thấy thế nào?”
Bạch Vân Hi nghiêng đầu, khẽ cong khóe miệng, lời nói ra lạnh như băng: “Một lời không thể nói hết, hình như là người rất thú vị.”
Bạch Sĩ Nguyên: “……” Thú vị? Bạch Vân Hi từ nhỏ chịu hàn khí tra tấn, tính tình cũng có chút lãnh đạm, hơn nữa bản thân hắn lại quá xuất sắc, cho dù mặt ngoài ôn tồn lễ độ, thực tế lại rất lạnh nhạt, ai cũng không đặt vào mắt, có thể khiến cho Bạch Vân Hi nói là người thú vị, không đơn giản a!
“Ông nội sao ông lại biết Diệp Phàm?” Bạch Vân Hi nghi hoặc hỏi.
“Chú Chu của cháu nói, ngọc phật là Diệp Phàm tặng cho cháu.” Bạch Sĩ Nguyên cau mày đáp.
Bạch Vân Hi gật đầu: “Thì ra là thế.”