Khi mọi thứ được thu xếp xong xuôi thì đã hơn một giờ sáng. Diệp Dao Dao ngồi trên sofa phòng khách, cuối cùng cũng lấy lại được chút tinh thần, bực bội mắng chủ nhà cũ một trận.

“Thật là cặp vợ chồng vừa đen vừa ác, rõ ràng họ mới là người vi phạm hợp đồng, dựa vào đâu mà nửa đêm nửa hôm bắt tớ phải chuyển ra, lúc đó tớ nên báo cảnh sát luôn mới phải.”

Diệp Dao Dao càng nghĩ càng tức, vừa giận chủ nhà thô lỗ, vừa giận bản thân vì lúc đó không dám đấu tranh, rõ ràng mình mới là bên đúng trong chuyện này.

Hạ Mạt cùng cô ấy mắng một trận, hai người xả hết nỗi bực tức, đến khi khát khô cả họng, Hạ Mạt lấy từ tủ lạnh ra một lon Coca đưa cho Diệp Dao Dao.

Diệp Dao Dao nói: “Có rượu không? Tớ muốn uống rượu.”

Một câu của Hạ Mạt khiến cô ấy tỉnh táo lại: “Mai còn phải đi làm, say rồi không dậy nổi, nghỉ làm sẽ bị trừ lương đấy.”

Diệp Dao Dao thả người ngả ra sau, giọng yếu ớt: “Cậu nói xem, ngày nào cũng chăm chỉ làm việc thế này để làm gì chứ, giá nhà thì trên trời, chủ nhà thì ngang ngược, muốn đuổi là đuổi. Tớ thấy đời này chẳng còn hy vọng gì cả.”

Hạ Mạt không biết an ủi cô ấy thế nào, cuộc sống của người trưởng thành là như vậy, ngoại trừ một số ít người nắm giữ tài sản, phần lớn đều bận rộn suốt đời, ngập tràn những bất lực. Bản thân cô lúc này cũng chẳng khá hơn Diệp Dao Dao là bao, cô thậm chí không biết sau khi thư ký mới đến, liệu mình có còn được ở lại tập đoàn Lục Thị hay không.

Sếp Lục đã hỏi cô vài lần có cần nghỉ dài hạn hay không, lại hỏi cô áp lực có lớn không, không biết có phải ngầm ám chỉ cô nên chủ động từ chức không nữa. 

Hạ Mạt thật sự không muốn nghĩ theo hướng đó nhưng thái độ của sếp Lục đối với cô đúng là thay đổi rất nhiều. Không một ông chủ nào lại muốn nhân viên của mình nghỉ phép dài hạn, người trước đây từng nghỉ phép dài hạn trong tập đoàn, nghỉ một thời gian thì vị trí cũng không còn, khi ấy chính Hạ Mạt là thư ký tổng giám đốc đã đích thân thông báo với vị phó giám đốc đó rằng cứ an tâm ở nhà dưỡng bệnh, công việc ở công ty không cần bận tâm nữa. Bộ phận nhân sự làm việc rất nhanh, chiều hôm sau đã nộp lên mấy bản sơ yếu lý lịch xuất sắc. Lục Nghiễm Lễ tự phỏng vấn, chốt ngay ứng viên trước giờ tan làm, thông báo rằng ngày mai sẽ nhận việc.

Khi Hạ Mạt vào văn phòng đưa tài liệu cho Lục Nghiễm Lễ, anh lại hỏi cô một lần nữa có muốn nghỉ phép dài hạn không. Hạ Mạt cảm thấy kiệt sức, đến mức chẳng còn biết nên nói lời nịnh nọt thế nào, chỉ đáp lời: “Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc nhưng tôi không cần nghỉ.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Lục Nghiễm Lễ vẫn đang ký tài liệu, đầu không ngẩng lên, giọng điệu bình thản ra lệnh: “Ngày mai thực tập sinh đến làm việc, cô sắp xếp công việc cho cậu ta đi.”

Hạ Mạt: “Vâng, tổng giám đốc.”

“Đợi cậu ta quen việc, cô nghỉ phép dài hạn đi.” Lần này, Lục Nghiễm Lễ không hỏi ý kiến mà trực tiếp quyết định thay cô.

Hạ Mạt lạnh toát tay chân, muốn nói thêm điều gì nhưng dường như Lục Nghiễm Lễ không muốn nghe cô nói, trước khi cô mở miệng, anh thờ ơ liếc nhìn cô một cái, giọng nhạt nhẽo: “Ra ngoài đi.” 

Hạ Mạt bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc với gương mặt cứng ngắc. Các đồng nghiệp trong văn phòng tổng giám đốc nhận ra sắc mặt cô không ổn, lo lắng nhìn về phía cô, Hạ Mạt cố gắng giữ bình tĩnh, nở một nụ cười miễn cưỡng với họ.

Đến chiều tối, các đồng nghiệp chuẩn bị ở lại tăng ca liền rủ nhau xuống căng-tin công ty ăn cơm, Hạ Mạt chẳng thấy đói, cô ở lại bàn làm việc, tiếp tục xử lý công việc một cách máy móc. Ngoài Lục Nghiễm Lễ trong văn phòng tổng giám đốc, cả văn phòng giờ đây chỉ còn mình Hạ Mạt.

Nhận ra mọi người đã đi hết, cả người Hạ Mạt như chìm ngập trong cảm xúc tiêu cực.

Cô vốn không phải người hay khóc, so với người bình thường thì tính cách cô tích cực và lạc quan hơn nhưng gần đây, cô luôn có cảm giác muốn bật khóc.

Cô cắn môi kìm nén, cố nuốt nước mắt trở lại, Hạ Mạt cầm điện thoại trên bàn, nhắn tin tâm sự với L: [L, giờ tôi lại muốn khóc nữa.]

Lần này L không hỏi cô tại sao lại muốn khóc, chỉ nhắn lại: [Muốn khóc thì cứ khóc.]

Hạ Mạt: [Không được, tôi đang ở công ty mà.]

L thắc mắc: [Ở công ty thì sao lại không thể khóc? Công ty các cô cấm nhân viên khóc à?]

Hạ Mạt nghẹn lời, nhận ra công ty thực sự không có quy định cấm nhân viên khóc nhưng mà…

Chưa kịp nghĩ ra lý do phản bác, L đã nhắn thêm một tin nữa: [Nếu khóc giúp cô giảm bớt lo lắng và áp lực thì hãy giải tỏa đi, đừng cố gắng chịu đựng, hãy cho phép bản thân được yếu đuối đôi chút.]

Lời L nói như một sự an ủi, làm trái tim Hạ Mạt ấm áp hơn đôi chút.

Hạ Mạt: [L, thật sự có những lúc tôi cảm thấy áp lực vô cùng lớn nhưng những điều này tôi không dám nói ra, cũng không biết phải nói với ai.]

Cảm xúc là thứ không ai có thể đồng cảm hoàn toàn, dù là người thân có máu mủ.

Hạ Mạt nhớ lại thời mới ra trường, cô không quen với công việc bận rộn, có lần tâm sự với gia đình thì họ lại không hiểu, còn trách cô sao cứ làm việc quần quật như thế, họ nói con gái thì cần gì phải cố gắng, sớm muộn gì cũng phải kết hôn sinh con, chi bằng kiếm một người tốt mà lấy chồng cho xong. Nghe một lần như thế, Hạ Mạt không bao giờ nhắc đến áp lực công việc với gia đình nữa.

L vẫn nhắn lại câu nói đó: [Muốn khóc thì cứ khóc.]

Hạ Mạt: [Ừm.]

Giờ đây, văn phòng không còn ai, nếu giải tỏa cảm xúc cũng sẽ không bị ai nhìn thấy. Hạ Mạt không kìm nén nước mắt nữa, đặt điện thoại xuống, đôi mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống bàn làm việc, cô nhớ lại ba năm làm việc bên cạnh Lục Nghiễm Lễ rồi nghĩ đến cảnh mình sắp bị sa thải chỉ vì những lời đồn đại vô căn cứ. Nỗi ấm ức trào dâng, cô chuẩn bị úp mặt vào tay để khóc thật lớn thì bỗng nhiên rèm cửa văn phòng tổng giám đốc từ từ được kéo lên.

Chỗ ngồi của Hạ Mạt đối diện trực tiếp với cửa sổ văn phòng tổng giám đốc, rèm cửa vừa kéo lên, xuyên qua lớp kính trong suốt, cô lập tức nhìn thấy Lục Nghiễm Lễ đang ngồi sau bàn làm việc.

Anh đang nhìn màn hình máy tính, đôi tay dài gõ trên bàn phím, khóe miệng cong lên một nụ cười mơ hồ.

Hạ Mạt đang rơi nước mắt bỗng giật mình, vội quay mặt sang hướng khác để anh không nhìn thấy nước mắt mình.

Thông thường rèm cửa ngăn cách văn phòng tổng giám đốc và văn phòng bên ngoài luôn đóng kín, hiếm khi được kéo lên. Không hiểu sao hôm nay Lục Nghiễm Lễ lại đột ngột kéo rèm.

Hạ Mạt nhanh chóng lấy giấy lau nước mắt, cầm điện thoại đi ra khỏi văn phòng.

Hạ Mạt nhắn: [Đúng là xui xẻo.]

L: [Sao thế?]

Hạ Mạt: [Tôi đang khóc thì sếp kéo rèm lên, văn phòng anh ấy và chỗ tôi ngồi chỉ cách nhau một tấm kính trong suốt, rèm vừa kéo lên là anh ấy nhìn thấy tôi khóc.]

L: [Nhìn thấy thì sao?]

Hạ Mạt: [Thấy thì chắc chắn anh ấy sẽ lại hỏi tôi có phải áp lực công việc quá lớn không, rồi càng có lý do để sa thải tôi.]

Dường như L cũng bất lực: [Thế giờ làm sao đây? Áp lực công việc lớn, ngay cả khóc cũng không được, đúng là không có thiên lý mà.]

Hạ Mạt: [Để tôi nói anh nghe.]

L dù bận vẫn nhắn lại: [Cô nói đi.]

Hạ Mạt: [Hôm nay tôi nhất định phải khóc một trận cho đã đời. Giờ nước mắt tôi nhiều đến mức có thể lấp đầy sông Hoàng Phố rồi.]

L: [Không sợ bị sếp nhìn thấy à?]

Ngay cả khóc cũng không được tự do, Hạ Mạt càng cảm nhận rõ sự bóc lột và áp bức của ông chủ tư bản, cô lại nhấn mạnh: [Hôm nay tôi nhất định phải khóc đã đời, giờ tôi đang cầm điện thoại đi ra ngoài rồi, sếp không thấy được đâu.] ( truyện trên app T Y T )

L quan tâm hỏi: [Lỡ nhân viên khác đi ngang nhìn thấy rồi truyền ra ngoài chuyện cô khóc trong công ty thì sao?]

Hạ Mạt: [Tôi sẽ ra chỗ cầu thang thoát hiểm, chỗ đó không có ai qua lại.]

Hạ Mạt đi đến cuối hành lang, rẽ vào cầu thang.

Ánh sáng ở khu vực cầu thang có phần tối tăm, bầu không khí u ám khiến cô càng thêm cô đơn. Mũi cô cay xè, nước mắt lại tuôn trào, Hạ Mạt nép sau cánh cửa cầu thang, khẽ sụt sùi, một hộp khăn giấy nhanh chóng hết sạch, không còn khăn, cô đành dùng tay quệt nước mắt.

Đúng lúc đó, trước mặt cô xuất hiện một xấp khăn giấy sạch sẽ, nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay người trước mặt, cô khựng lại, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt lạnh lùng của Lục Nghiễm Lễ.

Hạ Mạt ngẩn người, không hiểu tại sao mỗi lần cô khóc lại gặp phải anh, lẽ nào người làm công khổ cực đến mức này, ngay cả quyền tự do rơi nước mắt cũng không có?

Tâm trạng cô uất ức đến tột độ, thậm chí không nhận ra rằng mình vừa lén lút liếc sếp Lục một cái đầy bất mãn.

***

[Tác giả có lời muốn nói]

Hạ Mạt: Rốt cuộc có để cho người ta khóc một trận đàng hoàng không đây?

***

Hành lang yên tĩnh đến lạ, Hạ Mạt ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt giao với Lục Nghiễm Lễ trong vài giây, sau đó, cô mới nhận ra hành động bất kính của mình với anh vừa rồi, cả người cô nổi da gà, vội vàng đứng dậy, khẽ gọi: “Sếp… sếp Lục.”

Tim Hạ Mạt đập thình thịch, cô cúi đầu, tránh ánh mắt của anh.

Lục Nghiễm Lễ cúi xuống nhìn cô, có lẽ vì căng thẳng, sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ, hàng mi dài còn đọng nước khẽ rung lên, gò má vẫn còn những vệt nước mắt chưa khô, đứng đó đầy bất an, trông thật đáng thương.

“Khóc cái gì?” Lục Nghiễm Lễ hỏi, dù đã biết rõ câu trả lời.

Hạ Mạt cẩn thận liếc nhìn gương mặt anh, đôi mày anh sâu thẳm, khóe môi mím chặt, đường nét khuôn mặt sắc sảo, dù không biểu lộ cảm xúc, anh vẫn toát lên một áp lực không thể chối từ.

Cơn gió hè mang theo cái nóng hầm hập thổi qua cửa sổ nhưng lại khiến Hạ Mạt không nhịn được mà run rẩy.

“Có côn trùng bay vào mắt tôi, tôi dụi mãi mà không lấy ra được.” Hạ Mạt nhanh chóng bịa ra một lý do: “Mắt đau nhức khó chịu quá.”

Lục Nghiễm Lễ không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Bị anh nhìn chằm chằm, Hạ Mạt cảm thấy mình như phạm nhân đang bị xét xử, cô bất giác lùi lại hai bước, căng thẳng và lo lắng nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Sếp Lục, ánh sáng ở đây hơi tối, không khí cũng không tốt lắm, hay chúng ta về văn phòng đi ạ?”

Lục Nghiễm Lễ phớt lờ lời đề nghị của cô, chỉ hỏi: “Mắt cô hết đau chưa?”

Hạ Mạt ngơ ngác: “Gì ạ?”

Lục Nghiễm Lễ điềm nhiên nói: “Con côn trùng trong mắt cô ấy.”

Hạ Mạt cười càng tươi hơn: “Con côn trùng vừa rồi đã trôi ra cùng nước mắt rồi, cảm ơn sếp Lục đã quan tâm.”

Lục Nghiễm Lễ “ừm” một tiếng, một lần nữa đưa khăn giấy cho cô rồi ra lệnh: “Lau sạch nước mắt, theo tôi về văn phòng.”

Hạ Mạt cầm lấy khăn giấy, vội vàng lau nước mắt, khi bước ra khỏi cầu thang, nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lục Nghiễm Lễ, cô hít sâu một hơi rồi bước theo anh.

“Sếp Lục, anh có chỉ thị gì ạ?” Hạ Mạt đứng bên cạnh bàn làm việc, cung kính hỏi.

Lục Nghiễm Lễ lại nhắc đến chuyện nghỉ phép: “Kế hoạch cho kỳ nghỉ dài hạn của cô là gì?”

Hạ Mạt nghe đến hai chữ “nghỉ dài” liền muốn khóc ngay tại chỗ: “Sếp Lục, tôi đã làm việc bên cạnh anh ba năm rồi…”

“Ba năm, mười tám ngày.”

Hạ Mạt đang định dựa vào mối quan hệ sếp - nhân viên ba năm qua để gợi lên chút lòng trắc ẩn của anh nhưng chưa kịp nói hết, Lục Nghiễm Lễ đã ngắt lời.

Cô ngẩn người: “Mười tám ngày?”

Ánh mắt Lục Nghiễm Lễ vẫn không rời khỏi tài liệu, giọng nói bình thản: “Dựa theo quy định của công ty, làm ba năm sẽ tích lũy được 18 ngày phép năm, cô muốn nghỉ liền một lần hay chia nhỏ ra, tự cô quyết định.”

Theo quy định nghỉ phép của công ty, nhân viên làm năm đầu được 5 ngày phép, năm thứ hai 6 ngày, các năm tiếp theo tăng thêm mỗi năm một ngày, số ngày phép chưa dùng có thể cộng dồn sang năm sau.

Hạ Mạt làm việc ba năm, chưa từng nghỉ phép, tổng cộng tích lũy được 18 ngày phép. Trước đây khi sếp Lục muốn sa thải phó giám đốc kia anh chưa từng nói gì về kỳ hạn khi nghỉ dài hạn nhưng mình nghỉ có kỳ hạn, ý là mình nghỉ xong 18 ngày còn có thể tiếp tục trở về công ty.

Hạ Mạt bị tin tức lớn này làm cho bối rối, miệng không nói được lời nào, trực tiếp nói ra lời trong lòng: “Sếp Lục, vậy nghỉ dài hạn xong tôi có thể quay lại công ty làm tiếp chứ?”

Lục Nghiễm Lễ ngước mắt lên nhìn cô, đánh giá biểu cảm trên gương mặt cô: “Nếu không quay lại công ty thì đi đâu? Nhảy việc à?”

“Không có chuyện đó!” Hạ Mạt lập tức bày tỏ lòng trung thành: “Sếp Lục, anh có ơn tri ngộ với tôi, tôi…”

Lục Nghiễm Lễ lại cắt ngang: “Phép năm có thể nghỉ liền hoặc chia ra, tùy cô nhưng đợi đến khi thư ký mới làm quen công việc đã.”

“Sếp cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp công việc ổn thỏa rồi mới nghỉ, nói thật là làm việc bên cạnh một người tài ba uyên bác như anh, tôi thật sự không muốn nghỉ ngày nào nhưng anh đã quan tâm đến nhân viên như vậy, tôi không thể phụ lòng anh, trong thời gian nghỉ, tôi sẽ rèn luyện sức khỏe để sau này có thể làm việc với trạng thái tốt nhất. Sếp Lục …”

“Thư ký Hạ.” Lục Nghiễm Lễ lần nữa ngắt lời cô.

Lời nịnh nọt chưa kịp nói hết, Hạ Mạt nhận ra anh không thích nghe những câu này nữa, cô suy nghĩ liệu có phải mình nói quá nhiều lần khiến anh chán rồi, có nên đổi câu từ khác không?

Lục Nghiễm Lễ nhìn ánh mắt đầy suy nghĩ của cô, biết cô đang định nói thêm, liền nhàn nhạt nói trước: “Pha một tách cà phê mang vào.”

“Vâng, sếp Lục.”

Nghe thấy mệnh lệnh, Hạ Mạt lập tức bưng cốc trên bàn anh, đi vào phòng trà chuẩn bị cà phê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play