Trong chiếc áo khoác trống rỗng to lớn, cô gầy gò, trên khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay vẫn còn trang điểm, son môi được thoa từng chút một bằng bàn tay ấm áp.
Lớp trang điểm này che giấu hoàn hảo tất cả sự mong manh và bất lực của cô, ép lại những tổn thương mà cô phải chịu đựng trong những năm qua xuống nơi sâu nhất, như thể cô chưa bao giờ khóc và cuộn mình trong một góc.
Vân Chức điềm thản, bình tĩnh, vào giây phút này cô bất giác bắt chước dáng vẻ cao cao tại thượng trong đôi mắt đen láy của một người nào đó, cô nói với giọng điệu ung dung, không chút dao động: “Đừng nằm mơ nữa, tiền của tôi dù có vứt qua cửa sổ cũng không thể cho bà, dù sao các người chưa bao giờ coi tôi là con gái của các người, thế thì tôi nào có tư cách coi hai người như cha mẹ già phải phụng dưỡng chứ, phải không?”
Cô xoay người đẩy cửa đi ra ngoài, đi về phía Giang Thời Nhất.
Giang Thời Nhất bước lên, anh không nghe rõ được cuộc đối thoại ở trong phòng, từ biểu cảm của Vân Chức cũng không thể nhìn ra được có sự dao động nào, anh dịu dàng hỏi: “Nói chuyện với ba mẹ vẫn ổn chứ? Anh đã nói chuyện với bọn họ trước, sau này họ sẽ không đối xử không tốt với em nữa.”
Vân Chức cảm thấy nực cười, ngẩng đầu nhìn Giang Thời Nhất: “Học trưởng, anh đến để cứu cánh cho em à? Anh nghĩ vài câu nói có thể cho em về lại một gia đình đầy ấm áp sao? Có phải là cả đời anh đều thuận lợi suôn sẻ, không hề có trắc trở, vậy nên mới nghiêm nhiên cho rằng mọi chỗ lõm đều có thể lắp bằng một cách đơn giản sao?”
Giang Thời Nhất cau mày, anh liếm môi nói: “Sự không suôn sẻ lớn nhất của không phải là với em sao? Chức Chức, anh thật lòng cố gắng hết sức theo đuổi em, từ khi em lên đại học đến bây giờ đã lâu như vậy, ngoài việc chính thức làm quen lúc đầu, em nghe tên của anh và mỉm cười ra thì có khi nào em có thể cho anh nhìn thấy hi vọng chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT