Cổng lớn của tòa Hàng Tri được mở ra, cả tòa nhà căn bản đều bị tiếng mưa lấn át.
Từ Khuynh đứng bất động bên cửa kính, tận mắt chứng kiến Vân Chức được Tần Nghiên Bắc dắt đi, chiếc túi với giá trên trời nằm bẹp dưới mưa, bị một đôi giày có thể không tới 100 tệ giẫm nhẹ nhàng lên.
Phía xéo cô ấy là góc cua hành lang, ở đó đang vang lên tiếng hít thở không ổn định, Đường Dao cố gắng che miệng lại, cố gắng lắm mới có thể ổn định lại nhịp tim.
Vừa mới nãy cô bị Từ Khuynh chọc cho muốn tức chết, suýt nữa không nhịn được mà xông ra rồi, may mà lúc đó Giang Thời Nhất đứng bên cạnh kéo cô lại, cô mới bình tĩnh được, nếu không chắc chắn đụng phải Tần Nghiên Bắc. Đến lúc đó chắc chắn cô sẽ bị phanh thay, còn sẽ gây hiểu lầm cho Vân Chức.
Đường Dao nhìn chằm chằm cảnh tượng bên ngoài giống như đang đi trên lớp băng mỏng, khi chắc chắn rằng Tần Nghiên Bắc đã thực sự đi rồi, cô mới mượn tiếng mưa đang lớn mà nhỏ giọng nói.
“Từ Khuynh lớn lên từ gia đình trọng nam khinh nữ, điều kiện cũng không tốt, ba mẹ ông bà nội đều lợi dụng cô ta, không coi cô ta ra gì. Từ nhỏ phải sống không khác gì một con sen, vốn là một người rất đáng thương, vậy mà còn dám lên mặt nói như thế với Chức Chức.”
Khuôn mặt Giang Thời Nhất lạnh lùng và ngưng trọng, không còn nhìn thấy Vân Chức từ góc nhìn của anh nữa, nhưng ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn nơi cô vừa đứng, anh cau mày: "Cái này là điểm quan trọng hả? Bây giờ em nên tin những lời anh nói rồi đây.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT