Vân Chức nhìn thấy bão tuyết không có ý tứ muốn dừng, đêm nay sợ là đi không được, nếu thay thuốc thất bại rồi thì dù sao cũng phải làm gì đó cho ân nhân chứ, không thể cứ lãng phí thời gian như vậy được.

Cô biết hôm nay là sinh nhật của Tần Nghiên Bắc, nhưng bất luận là quán bar hay là nơi gọi là nhà này đều không có bất cứ không khí nào gọi là sinh nhật, ngay cả cái bánh kem cơ bản nhất cũng không có.

Có lẽ thái tử không thích ăn ngọt, nhưng dù có nói thế nào đi nữa thì nghi thức vẫn nên có.

Thời tiết ác liệt, đi mua khẳng định là không thể. Vân Chức nhờ dì Trịnh đưa cô tới phòng bếp, nhìn xem có nguyên liệu nấu ăn nào còn có thể sử dụng không.

Dì Trịnh nghĩ sao nói vậy, kéo tay cô nhỏ giọng nói: "Tần tổng chưa từng chạm vào mấy thứ đồ ngọt đó, nhưng thật ra trước kia tôi có nhân lúc ngài ấy đi công tác không ở đây mà mua chút sách làm bánh ngọt, mượn phòng bếp của ngài ấy thử qua vài lần, hiện tại cũng còn thừa một ít."

Vân Chức mỉm cười: "Chỉ là muốn cho anh ấy chút không khí thôi, dù sao anh ấy cũng không ăn, làm cái nhỏ là được."

Những nguyên liệu làm bánh kem khác đều thiếu vài thứ, chỉ có tiramisu còn tính là tạm được, có thể miễn cưỡng làm ra một phiên bản mini.

Trù nghệ của Vân Chức rất tốt, làm đồ ngọt cũng không phải nói đùa, cô đeo tạp dề, sợ quấy rầy người trên lầu, tay chân nhẹ nhàng thao tác.

Dì Trịnh vốn muốn giúp, kết quả đứng ở bên cạnh nửa ngày cũng không chen được vào, kinh ngạc cảm thán: "Hiện tại có rất ít cô gái trẻ tuổi lợi hại như cô đấy, tôi còn tưởng cô là tiểu thư cái gì cũng không biết làm."

Vân Chức cúi đầu cười cười, tóc mai rũ ở bên môi, thất thần trong chốc lát, cô lẳng lặng rũ mắt, nửa đùa nửa thật ôn nhu nói: "Tôi biết nhiều lắm đó."

Làm tiramisu cũng không mất nhiều thời gian, chờ đông lạnh rồi liền có thể lấy ra ăn.

Vân Chức làm kem chocolate, chuẩn bị vẽ một cái hình nhỏ ở bên trên, mới vừa động tay thì điện thoại vang lên, cô nhìn tên người gọi, lấy khăn giấy xoa xoa tay: "Dì, tôi đi nghe điện thoại một lát, phiền dì giúp tôi vẽ một cái hình đơn giản lên đây nhé. Tần tiên sinh thích cái gì thì cứ vẽ cái đó, sau đó dì giúp tôi mang lên cho anh ấy đi."

Dì Trịnh chống nạnh đứng ở bên cạnh bệ bếp, cầm chocolate của Vân Chức, hao hết sức lực cũng không vẽ ra được thứ gì.

Nếu như lỡ vẽ phải cái gì đó xấu xí, Tần tổng nổi cơn lôi đình thì ai có thể chịu được.

Dì Trịnh xoay người nhìn Vân Chức, cô gái chân dài eo nhỏ, làn da trắng nõn, là thiếu phu nhân được chọn, bà lại nhìn đống chocolate còn thừa không nhiều lắm, tay đưa ra, cẩn thận vẽ lên một hình trái tim.

Này chắc chắn sẽ không vẽ lỗi được.

Dì Trịnh cẩn thận từng chút một đi lên trên lầu, trước khi gõ cửa, tay còn không nhịn được mà run lên.

Có điều sinh nhật của Tần Nghiên Bắc như thế nào, bà kỳ thật là biết, nhưng Vân Chức tới đây, không hiểu sao bà lại có một lá gan không biết từ đâu tới, muốn mạo hiểm thư một lần.

"Tần tổng..." Dì Trịnh gõ cửa, "Vân tiểu thư làm đồ ăn khuya cho ngài."

Bên trong cánh cửa truyền ra thanh âm trầm thấp lạnh lẽo: "Vứt đi."

Dì Trịnh sốt ruột nói: "Là... bánh kem, bánh sinh nhật, nguyên liệu nấu ăn đều có trong nhà, tôi cũng nhìn chằm chằm cô ấy làm, tuyệt đối không động tay động chân cái khác, rất sạch sẽ."

Lần này lời nói đã khiếp người: "Nghe không thấy sao, vứt đi."

Dì Trịnh thở dài, nhìn bánh kem nhỏ trong tay, rốt cuộc cũng không nhẫn tâm vứt đi, lặng lẽ đặt cạnh trên tay vịn hành lang gần cửa, lưu luyến từng bước rời đi.

Một lúc lâu sau, tuyết lớn bên ngoài đã dần dần ngừng lại, cửa thư phòng từ từ mở ra, người đàn ông không ngồi trên xe lăn, nhìn giống như vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ẩm ướt.

Anh không nhanh không chậm đi trên hành lang, vốn định đi vào thang máy xuống phòng bếp, nhìn một cái thứ rác rưởi dư thừa kia, nhưng ánh mắt ngay sau đó lại bị một cái bánh kem nhỏ nhoi câu lấy tầm mắt.

Tiramisu, bên trên có vẽ một hình trái tim bằng chocolate.

Hình trái tim ở giữa, nến đã sớm tắt, lại như có thể nhìn thấy được dáng vẻ lúc nó lập lòe, ánh lên ánh sáng chiếu vào trong đêm tối mênh mang này như thế nào.

Tần Nghiên Bắc mặt vô biểu tình cầm đĩa lên, dùa nĩa chọc chọc phía trên một chút.

Chocolate có chút chảy ra, nhưng mùi cafe cùng rượu nhàn nhạt tựa hồ còn lây dính cả nhiệt độ cơ thể của Vân Chức.

Thái tử gia rũ mắt.

Cho dù bao tay là anh hiểu lầm.

Vậy cái hình trái tim này giải thích thế nào đây?

Nếu không có ý tứ trêu chọc kia, có ai sẽ tự mình làm bánh sinh nhật rồi còn vẽ trái tim cho anh?

Này còn không phải là chiêu trêu hoa ghẹo nguyệt của người trưởng thành chơi không được, liền đổi một cách trẻ con ấu trĩ này à.

Lấy thủ đoạn ùn ùn không dứt của Vân Chức, chỉ sợ không chỉ còn như vậy.

Biệt thự đêm khuya, hành lang mờ mờ u ám, người đàn ông anh tuấn cầm cái đĩa bánh kem nhỏ, vai rộng chân dài, khí chất áp đảo, không kiên nhẫn ăn thử một miếng.

Lúc múc miếng thứ hai, Tần Nghiên Bắc nhàn nhạt liếc, hoài nghi bên trong bánh kem còn giấu thứ đồ chơi tâm cơ gì đó của Vân Chức.

Ấu trĩ buồn cười.

Thẳng đến khi thái tử gia ăn hết nửa cái bánh, cái gọi là "đồ chơi" kia vẫn như cũ không thấy bóng dáng, mà hình trái tim của cái bán nhỏ đã bị đào rỗng.

Sắc mặt vốn lạnh của Tần Nghiên Bắc đã hoàn toàn trầm xuống.

Sao thế này, anh cho cô ở một đêm, cô liền cho rằng dễ theo đuổi như vậy, ngay cả tâm cơ cũng không dùng nữa?!

Kích cỡ của tiramisu thật sự không lớn, chờ xác định không có nguy hiểm ẩn hấp gì thì cũng không còn dư lại mấy miếng.  

Sắc mặt của Tần Nghiên Bắc không vui đứng dưới ánh đèn ngoài hành lang, rũ mắt xuyên qua cầu thang, bỏ qua những cái đèn treo ở trên trần nhà, đảo tới phương hướng phòng của Vân Chức ở trên lầu hai, đôi môi nhạt màu banh ra, hầu kết hơi động, cuối cùng vẫn bưng cái đĩa bánh kem đáng thương này nuốt xuống nốt.

Cái đĩa không bị anh cầm về thư phòng, tùy ý lấp mấy tầng văn kiện đè xuống, hủy thi diệt tích.

Máy tính trên bàn sáng ngời, Trình Quyết gửi tới tư liệu cơ bản của Vân Chức, còn bổ sung phía sau: "Nghiên Bắc, cô gái kia tên là Vân Chức, đúng là sinh viên của Thanh Đại, năm nay năm thứ ba, hoa khôi nổi danh của viện Mỹ thuật, vốn dĩ phải là hoa khôi của trường cơ, kết quả bình chọn năm đó lại chọn một sinh viên nữ hệ Tài chính dẫn đến xôn xao dư luận, cuối cùng viện Mỹ thuật trực tiếp rời khỏi không chơi nữa, cho nên cô ấy mới chỉ là hoa khôi của Viện."

Từng câu từng chữ, đều là bất bình thay cho Vân Chức.

Tần Nghiên Bắc không nhìn mấy lời vô nghĩa này của anh ta, trực tiếp ấn mở tư liệu, thông tin bên trong kỹ càng tỉ mỉ hơn nhiều, như thể hồ sơ nhân sự, còn kèm theo cả tình hình cá nhân từ nhỏ tới lớn, ngoài ý muốn rất đơn giản sạch sẽ.

Người thân gồm có cha mẹ cùng anh trai, học đủ các cấp, lớn lên, tốt nghiệp, tháng 11 năm nay bị chụp được có tiếp xúc với Tần Chấn ở trường học, đến nỗi là từ lúc nào gặp anh, bắt đầu yêu thầm anh, phỏng chừng chỉ có chính cô mới biết được.

Tần Nghiên Bắc dừng ở hai trang thông tin cấp hai và cấp ba của Vân Chức.

Tư liệu biểu hiện, 6 năm cấp hai và cấp ba của cô đều ở Dư Thành, hai trường học đó đều thuộc một thành phố cấp một ở phương Nam, cùng với nơi mà anh mơ thấy vô số lần kia không có quan hệ gì cả.

Tần Nghiên Bắc tự giễu nâng khóe môi, gập máy tính lại.

Anh còn cho rằng bản thân đã quên sạch sẽ, kết quả cho tới bây giờ thế nhưng vẫn còn có những vọng tưởng không thực tế, ý đồ muốn ở hiện thực tìm kiếm dấu vết còn sót lại ở trong những giấc mơ đó.

Đêm khuya, tuyết lớn vẫn còn rơi nhiều, tạo thành những cục bông trắng xóa bị gió thổi bay đụng phải tường, lại không tiếng động mà trượt xuống.

Trong phòng ngủ với ánh sáng mờ nhạt, Tần Nghiên Bắc đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, tròng mắt đen nhánh hiện lên ám quang, theo cơ ngực phập phồng dồn dập, anh dần dần nhận rõ được hoàn cảnh hiện tại là hiện thực, những đốm lửa cháy lan ra khỏi đồng cỏ lại dần dần trở nên lạnh lẽo.

Cách một thời gian dài như vậy, anh lại mơ thấy các loại hình ảnh không biết tên kia, ở góc sân phía nam có một căn phòng nhỏ bằng gạch được xây độc lập, thời còn niên thiếu, khi anh trèo qua bức tường cách vách, nhảy lên nóc nhà, cũng không vào từ cửa sổ lớn mà chỉ từ mái nhà ngó xuống, thấy một bóng người đang co thành một cục.

Hẳn là một ai đó.

Từ trước tới nay anh cũng không mơ thấy toàn cảnh.

Chỉ là cặp mắt kia, trống trải ướt át vọng về phía anh, giống như con nai con mất phương hướng đi lang thang trong rừng.

Anh chưa từng thấy qua cái "người" tồn tại hư ảo này sau khi lớn lên có bộ dáng như thế nào, nhưng tối nay, không hiểu sao lại cảm thấy nực cười, tựa hồ ánh mắt đó chính là cặp mắt kia của Vân Chức.

Giấc mơ không có hương vị gì, nhưng lá cây xanh mướt cùng với những bông hoa tươi tốt trong viện kia, nghiền nát dây dưa ở bên nhau, hình như là hơi thở thanh thiển của Vân Chức có thể trấn an thần kinh đau nhức của anh.

Nhưng giờ này khắc này, tại phòng dành cho khách ở lầu hai, mục đích của Vân Chức đã rất rõ ràng rồi, bất quá là dùng việc yêu thầm làm lợi thế, tìm đủ mọi cách muốn theo đuổi anh mà thôi, chờ nắm được anh rồi liền đem thành tích đi báo cáo cho Tần Chấn biết.

Tóc Tần Nghiên Bắc hơi ướt, cánh tay chặn ngang trước mắt, vết xẹo lướt qua xương cổ tay kia vào ban đêm có vẻ đặc biệt chói mắt. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play