Dì Trịnh bị dọa bởi bầu không khí đè nén đến ngạt thở trong phòng sách, thời gian bà ở khu Nam Sơn không hề ngắn, dù không giao tiếp với Tần Nghiên Bắc quá nhiều nhưng mỗi một trạng thái của anh ít nhiều gì bà cũng đã gặp qua hết. Nhưng cái cảm giác sởn hết cả gai óc hôm nay là lần đầu tiên.
Bà hơi chần chừ, cũng hiểu ra Tần Nghiên Bắc đã hiểu lầm bà thành người nào đó, nhưng có thể xuất hiện trong căn biệt thự này, còn được anh hỏi với ngữ khí như thế thì chỉ có duy nhất một người.
Dì Trịnh sầu não.
Có lẽ là đã khoảng 3 ngày Vân Chức không đến, chả trách là từ tối đêm hôm trước trở đi, Tần Nghiên Bắc không cho bất cứ ai đến, hôm nay bà thật sự không yên tâm về chế độ ăn của anh nên mới đến để xem thử, nhưng không thể ngờ lại đụng phải họng súng.
Dì Trịnh nói bà sẽ đi, nhưng thực tế là không dám nhúc nhích, run rẩy hỏi: “Tần tổng, cậu có cần tôi gọi điện cho Vân tiểu thư không. Nếu cô ấy biết cậu đang chờ cô ấy, có lẽ…”
Tần Nghiên Bắc ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt nghiêm nghị được ánh sáng phản chiếu càng hiện lên rõ ràng, không còn vẻ uể oải ban nãy, anh thấp giọng hỏi: “Tôi đợi ai?”
Dì Trịnh thấy hơi run, vội vàng lãng sang chủ đề khác: “Không đợi ai hết, là tôi nói lung tung. Tôi có mang đồ ăn khuya đến cho cậu, cậu…..”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT