Tần Nghiên Bắc nói xong câu ‘Đang yêu đương’ này, ở trong cánh tay anh, Vân Chức bất an khẽ nhúc nhích, chiếc áo phủ trên người cô có hơi trượt xuống, lộ ra cái cổ đỏ ửng, trong cơn sốt cao đôi môi khô khốc phát ra chút sự khó chịu.
Những ngón tay anh hơi siết chặt lại để xoa dịu cánh tay và nơi khủy chân cô, không mạnh không nhẹ nhưng vô hình lại khiến cô trở nên nghe lời, người bệnh luôn rất ngoan ngoãn, cô tuân theo bản năng của cơ thể áp chặt da lên cơ thể mát lạnh của anh, hoàn toàn không có khoảng cách giữa hai người, cô dựa sát vào anh hơn.
Điều này gần như là bằng chứng hoàn hảo nhất để chứng minh cho mối quan hệ thân thiết của hai người. 
Tần Nghiên Bắc không có tâm tình để đi giải thích cho Phương Giản, anh nhỏ giọng nói với anh ấy: “Da mặt của Vân Chức rất mỏng, bây giờ khi ở trước mặt nhiều người sẽ không dám thể hiện quá rõ ràng với tớ. Cậu biết là được rồi, không cần tìm cô ấy hỏi này hỏi kia, chú ý lời nói cho có chừng mực.”
Phương Giản sững sờ đứng nghe, còn chưa kịp tiêu hóa cái tin tức động trời này thì lại tận mắt nhìn thấy Tần Nghiên Bắc ôm Vân Chức lên lầu, bóng người của anh rất cao, người con gái trong lòng nhỏ nhắn, đôi chân thon dài hơi đung đưa, chiều cao của hai người có sự khác biệt rõ ràng nhưng lại rất xứng đôi.
…..Không phải, bây giờ cái này đâu phải trọng điểm chứ.
Phương Giản chạy lên lầu theo, không kiềm được lại hỏi một câu: “Nghiên Bắc, cậu nói thật đấy à? Dù có bao nhiêu lí do cô ấy là người mà Tần Chấn cử đến, cậu có thể hoàn toàn yên tâm hả? Không để ý sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play