Lúc lên máy bay đã là đêm khuya, đèn trên máy bay mờ mờ, nhiệt độ cũng khá ổn, nhưng trên người của Vân Chức không chỉ khoác chiếc áo khoác của Tần Nghiên Bắc, mà còn quấn trong hai lớp chăn máy bay.
Lạnh thì bạn cứ bảo với ông xã mình là bạn cảm thấy lạnh.
Vân Chức không thể ngủ, cô cứ muốn nhìn anh, anh đặt tay lên mắt cô, trong giọng nói anh có hơi khàn, từ tốn dỗ cô ngủ. 
Tầm mắt cô bị chặn lại, bên tai là tiếng hít thở của anh, cơ thể khẽ đung đưa dưới sự di chuyển của máy bay, có một vài khoảnh khắc bỗng dưng không biết mình đang ở đâu, nội dung trong cuốn sổ của anh luôn cứ lóe lên trong đầu cô, như thể được nhìn lại 20 mấy năm sống trong cực khổ và cô độc của Tần Nghiên Bắc.
Vân Chức biết, Tần Nghiên Bắc đã rất mệt, cả tinh thần và cơ thể của anh đều vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, anh cần nghỉ ngơi, nếu mà cô cứ tỉnh mở mắt như vậy thì anh sẽ tiếp tục dỗ cô.
Cô giả vờ mình đã buồn ngủ rồi, nằm dài ra trong chiếc ghế lớn, kiên nhẫn đợi một lúc rất lâu mới cảm nhận được lòng bàn tay anh hơi thả xuống, cô thử mở he hé mắt, nhìn thấy anh nghiêng người đối mặt với cô, nhắm mắt, lông mày hiếm khi không cau lại như vậy.
Vân Chức ngồi thẳng dậy, muốn chụp hình anh, cầm chiếc điện thoại đã bật chế độ máy bay lên, nhìn thấy có vài tin nhắn WeChat do Phưởng Giản gửi cho cô trước khi lên máy bay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play