Tần Nghiên Bắc cúi người để Vân Chức ôm anh, hơi thở nặng nề, hai câu nói này như kéo dài thời gian ra, như một cơn hoang tưởng xa xỉ nhất trước khi xuống suối vàng vậy.
Phương Giản không dám thở mạnh, cả người đều toát mồ hôi lạnh, anh ấy biết an nguy của Tần Nghiên Bắc đã được bảo đảm, anh ra hiệu cho mấy người hộ tá đi ra ngoài, vẫy tay tỏ ý người bị thương sẽ được chịu trách nhiệm. Sau khi đợi họ rời đi, anh bước đến gần hai người, bình tĩnh đóng cửa sổ lại.
Nếu không, anh sẽ hoảng sợ khi nhìn thấy cửa sổ đang mở kia.
Cánh tay Tần Nghiên Bắc từ đầu đến cuối vẫn để bên hông, ngón tay siết lại rất chặt, không hề đưa tay ra ôm lại người trước mặt mình, nhưng Phương Giản muốn đóng cửa lại thì buộc phải đứng gần Vân Chức.
Anh ấy vừa nhích sang, Tần Nghiên Bắc nhìn anh ấy giận dữ như một con sói muốn xâm chiếm lãnh địa của mình, cảm nhận được nguy hiểm mà ôm lấy Vân Chức. Cái ôm vốn đã cực kì chặt nay lại còn dùng sức hơn, xương va vào nhau, cảm giác đau nhức rõ ràng, nhưng nó lại lấp đầy khoảng trống, và không thể buông ra nữa.
Tinh thần của Phương Giản cũng sắp không trụ được, anh nhanh chóng đóng cửa sổ và vặn khóa, sơ tán khỏi khu vực nguy hiểm, và đứng xa hơn một chút, lúc này anh mới cảm thấy mình còn sống.
Anh hắng giọng thầm nhắc nhở, nhưng thật sự là muốn nói cho Vân Chức nghe: “Nghiên Bắc, cậu vừa mới trải qua trị liệu, mect có ảnh hưởng đến não bộ như thế nào chắc cậu cũng biết, còn sẽ ảnh hưởng đến kí ức. Bây giờ thứ cậu nhớ….là Vân Chức muốn rời bỏ cậu, không có cậu cô ấy mới sống tốt hơn, nhưng đó đều không phải là sự thật, đợi thêm 24 tiếng nữa thì cậu sẽ từ từ hồi phục, cậu đừng để bị phiền nhiễu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT