Cái cằm nhỏ trắng ngần của cô đã ướt sũng.
“Em đã hồi phục rất nhanh, thật đó, chỉ cần anh đợi thêm vài ngày nữa, em có thể đứng trước mặt anh với dáng vẻ của người bình thường, nhưng không thể….cũng không có ai mở cánh cửa đó ra nữa.”
“Anh giống như ảo giác mà em tưởng tượng ra, là sau này bà nội nói với em, bên ngoài cửa trần có một hộp thiếc, bên trong có hàng nghìn tệ, số tiền không nỡ cất cho chính mình, là một người nào đó đã vất vả kiếm được, đều muốn để lại cho em.”
“Em biết, đó không phải là ảo giác, anh nhất định có tồn tại, em không biết anh tên gì, em chỉ có thể gọi anh với cái tên là 11, từ lúc em mười mấy tuổi không hiểu cái gì, cho đến khi em trưởng thành, 11 vẫn ở trong đây của em chưa bao giờ bị lãng quên.”
“Ở trong phòng học anh nói chuyện với em, xa cách nhiều năm em vẫn nhớ âm điệu trong giọng nói của anh, 11…..”
“Em rất nhớ anh, nỗi nhớ ấy vượt xa những gì anh tưởng tượng.”
“Nhưng đối với anh mà nói, cái nốt nhạc xen vào này quá lâu rồi, đã không còn nhớ nỗi nữa phải không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play