Mãi cho đến ngày hôm đó, khi anh phát bệnh trầm trọng lên, vì không để cho lúc nổi điên lên sẽ làm hại người khác, thế là anh tự làm bị thương chính mình. Cả người anh đầy máu đi xuyên qua ngọn núi có trồng cây đào, xiên xiên vẹo vẹo đi đến chỗ đối diện.
Đi trên đường, người ta sợ anh, họ nhìn anh như nhìn thấy một sinh vật lạ, anh dùng hết sức nhảy lên một bức tường thấp, đạp lên mái nhà, đi một cách vô thức đến một con đường hẻo lánh nhất, lắng nghe tiếng vỡ vụn của nhiều loại gạch và ván khác nhau dưới chân.
Đó là một đêm chập tối, anh vấp phải một cái tay cầm bằng kim loại, trên bầu trời đỏ rực, anh nhìn xuống và thấy một cửa trần cũ kĩ.
Anh không có nơi nào để đi, không có nơi nào để về, cả thế giới này dù có to rộng hơn nữa cũng chẳng liên quan đến anh, anh như một kẻ tù nhân bị kết án, trong khoảnh khắc này tìm thấy một chút xíu niềm vui. Thế là ma xui quỷ khiến thế nào anh lại cúi người xuống, mở cái nắp trần nhà lên, ánh hoàng hôn chiếu vào, chiếu sáng le lói cho cả căn phòng nhỏ.
Cũng chiếu sáng cho một góc giường nhỏ, một đứa trẻ bất lực ngồi ôm đầu gối, cuộc sống bấp bênh.
Bên giường có đồ ăn, xem ra đã sớm nguội lạnh rồi, ga giường được xếp gọn gàng, nhưng cũng rơi lại một vài hạt gạo, rõ ràng là do sự chống cự gây ra.
Cửa lại không khóa, thậm chí còn mở he hé, cô không phải bị nhốt, cô chỉ là đang nhốt chính mình lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play