Cô không nhắm mắt, nhưng không nhìn thấy cái gì cả, chỉ có những đường nét bên ngoài vô cùng mơ hồ, bên tai không ngừng đập ầm ầm, tất cả âm thanh nhận được đều bị bóp méo biến thành âm sắc quái dị, làn da như bị kim mỏng đâm vào, nhất cử nhất động đều tràn đầy đau đớn.
Rúc vào nơi tối tăm nhất, trốn trong góc, không muốn bị phát hiện, không muốn bị nhốt trong bóng tối, nếu bản thân không tồn tại thì tốt biết mấy.
Không thể nhìn, không thể nghe, không thể bị chạm vào, không thể ăn, sẽ bị đánh, sẽ chết.
Mấy năm trước bà nội đau đớn không chịu nỗi, khóc mãi không biết làm sao để quan tâm cô, một mình cô ngồi co ro trong căn phòng nhỏ đợi chờ cái chết, nhưng trong tim lại vô cùng khao khát, khao khát cái lồng khép kín mà cô không thể tự mở ra, sẽ có ai đó đến mở ra dù chỉ là he hé, để cô có thể nhìn thấy một chút ánh sáng.
Sau đó ánh sáng đó đã đến rồi.
11….
Vân Chức ôm chặt lấy đầu gối, yên lặng ngồi khóc, cô không tìm thấy 11 nữa, thậm chí cô bắt đầu thích một người khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT