“Đang chơi vui, trợ lý Vương cầm hợp đồng bước vào.
Lệ Cảnh Hành gọi mấy lần mà mèo con không thèm để ý. Cuối cùng, anh buộc phải bước tới, xách nó lên và đặt lên bàn.
Mèo con bối rối nhìn anh, không hiểu người này đang định làm gì.
Lệ Cảnh Hành đẩy hợp đồng về phía cô, gõ ngón tay lên mặt bàn:
“Nếu muốn làm mèo của ta, thì phải ký hợp đồng này. Về sau, phải nhớ rõ thân phận của ngươi. Ta sẽ không để ngươi thiếu thốn về vật chất, nhưng đừng mơ tưởng rằng ta sẽ dành cho ngươi chút tình cảm nào. Ngươi chỉ là mèo thay thế Minh Huyên mà thôi.”
Mèo con: À, đúng rồi đúng rồi.
“Ký vào hợp đồng này, ta sẽ lo toàn bộ chi phí chữa trị cho cha mẹ ngươi.”
Trợ lý Vương đứng bên cạnh: …
Con mèo này, cha mẹ nó chỉ bị triệt sản thôi mà. Tổng cộng chi phí có 1600 tệ, anh còn trả dư. Nghe nói vì hai con mèo cha mẹ vốn là mèo hoang, nên bệnh viện thú y không định thu phí. Là anh cố tình trả để còn có cái báo cáo về cho sếp.
Nhưng trợ lý Vương đã quá quen với phong cách làm việc "khác người" của ông chủ. Anh giữ vẻ mặt nghiêm túc, đáp rất chuyên nghiệp:
“Lệ tổng, không phải nó không ký, mà là vì chưa từng đi học nên không biết chữ.”
Vừa dứt lời, anh thấy Lệ Cảnh Hành sửng sốt nhìn mèo con với ánh mắt vừa thương xót vừa ngạc nhiên. Sau một lúc lâu, anh cảm thán:
“Không ngờ giáo dục bắt buộc của quốc gia đã phổ cập như vậy rồi mà vẫn còn có mèo bị bỏ sót.”
Mèo con: Thì sao nào?
Mèo con há miệng ngáp một cái thật to.
Tôi là mèo, tôi tự hào vì mình là… mèo mù chữ đấy!
Lệ Cảnh Hành nghĩ đến hoàn cảnh đáng thương của cô mèo cảm thấy cũng có thể hiểu được. Anh liền nói:
“Làm mèo của ta thì không biết chữ là không ổn. Từ hôm nay, ta sẽ mời gia sư riêng để dạy ngươi học. Sau này ra ngoài đừng làm mất mặt ta nữa.”
Đôi tai mèo con giật giật, cô tròn mắt nhìn anh đầy khó tin.
Nói xong, Lệ Cảnh Hành đứng dậy rời đi, để lại một câu:
“Tối nay đến phòng ta, ta sẽ giảng giải cho ngươi về những nhiệm vụ mà ngươi cần thực hiện.”
Mèo con nheo mắt, rồi nghênh ngang đi tới bộ bàn ghế gỗ cao cấp, giơ móng vuốt lên và bắt đầu mài móng.
Ở một góc khác, quản gia Lưu kéo trợ lý Vương ra một bên, định nói gì đó thì cậu đã nhanh chóng hạ giọng, vẻ rất đáng tin cậy nói:
“Ông yên tâm, tôi đã hẹn bác sĩ tâm lý cho Lệ tổng rồi.”
Quản gia Lưu nghe xong, gật đầu hài lòng:
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Quả nhiên, Tiểu Vương làm việc vẫn luôn ổn thỏa và chu đáo.
Thiếu gia thế này… bệnh có vẻ không nhẹ đâu.