Sau khi hoàn tất lời khai với cảnh sát, Kỳ Duyên đứng dậy, nhắc nhở một câu ngắn gọn:
“Nếu có thêm thông tin, cứ liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào.”
Khi ra khỏi đồn cảnh sát, cô nhìn thấy Chu Khanh Khanh cố ý đứng đợi mình trước cửa.
Chu Khanh Khanh nhìn Kỳ Duyên từ đầu đến chân, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Cô ta chậm rãi lắc đầu, buông một câu cảm thán: “Đáng tiếc thật đấy.”
Rõ ràng, ý tứ trong lời nói của cô ta là: “Tại sao người bị thương không phải là cô?”
Kỳ Duyên lập tức hiểu ra, sắc mặt thoáng chùng xuống, nhưng chỉ trong một giây. Cô nhếch môi cười, ánh mắt sắc bén: “Chu Khanh Khanh, có phải cô luôn cảm thấy khó chịu khi thấy tôi đứng trước cô đúng chứ?”
Cô tiến lên một bước, giọng nói trầm thấp nhưng từng chữ như dao cứa vào lòng người: “Dù sao thì, đời này cô vẫn đang đi lại con đường cũ. Vẫn chỉ là một kẻ tầm thường không ai nhớ đến trong giới. Trọng sinh như cô, thật sự không có ý nghĩa gì cả.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play