“Anh đúng ra nên nghe lời ba mình. Dù làm bù nhìn ở Lộ Thị cũng tốt hơn là tự biến mình thành một họa sĩ nghèo khổ. Anh không có tài năng trong nghề này.”
Cô ta cười khẩy, giọng nói đầy chế giễu: “Ngay từ lần đầu nhìn thấy tranh của anh, tôi đã muốn nói rồi. Những thứ anh vẽ chẳng khác nào phí phạm tiền mua màu vẽ. Cháu tôi ở nhà trẻ còn vẽ có hồn hơn anh.”
“Kỳ Duyên đã chẳng sai chút nào khi gọi anh là đồ bỏ đi. Anh đúng là một kẻ vô dụng, chẳng có chút năng lực gì ngoài sự tự tin mù quáng. Bán được vài bức tranh, anh thực sự nghĩ mình là danh họa sao?”
“Nếu không phải vì gia đình anh có tiền, nếu không phải ba anh giỏi xoay sở, thì anh là cái thá gì? Đừng trách tôi thô lỗ, đây mới là con người thật của tôi. Tôi, Hà Tiểu Chanh, không cần giả tạo thêm nữa.”
Càng nói, cô ta càng thấy sảng khoái, như trút bỏ được tất cả sự ấm ức và kìm nén bấy lâu.
Lộ Dịch Tinh ngồi bệt xuống sàn nhà, ánh mắt trống rỗng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Hắn ta không ngờ, người mà hắn ta yêu thương, hi sinh tất cả, lại chỉ là một kẻ lừa dối. Hắn ta đã phản bội Kỳ Duyên vì một con người giả tạo như thế này.
Hà Tiểu Chanh nhìn thấy vẻ sụp đổ của hắn ta, nhưng không buông tha. Cô ta tiếp tục đay nghiến: “Anh có biết tại sao anh bị nhiễm trùng đường tiểu không? Đây là báo ứng đấy. Báo ứng vì ngoại tình, báo ứng vì anh đã phản bội người yêu thương anh thật lòng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT