Cho tới bây giờ cậu ấy cũng không biết tay nghề của chị gái mình tốt như vậy, bánh bao thịt không phải cậu ấy chưa từng được ăn qua, nhưng cho tới bây giờ chưa từng ăn cái nào ngon như vậy, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Lâm An Tô một hơi ăn ba cái bánh bao, cố nén dạ dày kêu gọi cất số bánh bao còn lại, tính giữ lại sáng mai làm bữa sáng.
Một bên là Triệu Càn bị hấp dẫn dữ dội, cách xa như vậy cậu ấy vẫn có thể ngửi được mùi hương bá đạo và giọt nước canh đậm đạc không cẩn thận nhỏ giọt trên mặt đất.
Nhìn bộ dáng người anh em vùi đầu ăn, cậu ấy gian nan mà nuốt vài ngụm nước miếng, trong giọng nói mang theo vài phần khát vọng.
“Tô Tử, chúng ta là anh em tốt phải không?”
Nghe nói như thế, Lâm An Tô liếc cậu ấy một cái, yên lặng xoay người đi cất kỹ đồ ăn.
Bọn họ từ sơ trung học đã học cùng một lớp, đến bây giờ đã quen biết bốn năm, chút tâm tính ngông cuồng của Triệu Càn vốn là không giấu được cậu ấy.
“Không có cửa đâu.”
“Đừng nha, chia cho tôi một chút hoa quả của cậu đi, nếu có thể, cũng chia cho tôi hai cái bánh bao đi.” Vẻ mặt Triệu Càn nịnh nọt, bỏ mặc tất cả.
“Xin cậu mà, anh em tốt.” Cậu ấy chắp tay trước ngực, sau đó thì thầm một câu bên tai Lâm An Tô.
Nếu để cho cha Triệu nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy con trai mình bị m nhập rồi, vì chút đồ ăn có thể làm được tới mức này.
Phải biết rằng, tính tình Triệu Càn bướng bỉnh giống như con lừa, đã từng được cha Triệu lấy một cái radio xin lỗi cậu ấy nhưng cũng không nhận lại được một khuôn mặt tươi cười.
Lâm An Tô vốn không định đổi, hoa quả này là chị cậu ấy cho, cậu ấy xoay người đem bán cũng quá kỳ cục.
Quan trọng nhất chính là ăn quá ngon, cậu ấy tiếc.
Thế nhưng Triệu Càn ra giá quá cao, Lâm An Tô nửa không muốn nửa đồng ý.
“Được, chỉ được hai quả táo, một chùm nho và một cái bánh bao, nhiều hơn không có.”
“Thành giao.” Triệu Càn gật gật đầu, vội vàng đồng ý.
Dù sao Triệu Càn ngoài là bạn học kiêm bạn cùng phòng của cậu ấy ra, hai người còn là bạn thân, bạn bè trao đổi với nhau vài thứ rất hợp lý.
Hơn nữa những trái cây này thấy cũng không bị lỗ, đổi lấy tiền, cậu ấy có thêm tiền rồi đến lúc đó cho cháu trai nhỏ mua đồ ăn ăn.
Lâm An Tô đi rồi, Lâm Vân Khê ôm một quả dưa hấu lớn, xách giỏ bánh bao đi về nhà cũ.
“Vân Khê, cháu đi đưa đồ ăn cho cha mẹ chồng à?” Một đại nương ngồi dưới tàng cây tán gẫu hỏi.
“Đúng vậy, nhà mẹ đẻ cháu trồng dưa hấu, ra trái nên sai em trai cháu đưa hai quả tới nếm thử.” Lâm Vân Khê cười gật đầu, nói.
“Các thím, mọi người trò chuyện đi, cháu đi trước đây.”
“Được.”
Vẻ mặt các thím hâm mộ nhìn bóng lưng Lâm Vân Khê đi xa.
“Là một đứa trẻ hiếu thuận, bình thường làm chút đồ ăn ngon thì đưa cho cha mẹ chồng, mọi người xem hiện tại hai vợ chồng lão Cố sống rất thoải mái.”
“Đúng vậy, vài ngày trước tôi từ nhà con gái trở về thiếu chút nữa cũng không nhận ra bà Cố, tóc bạc trên đầu bà ấy toàn bộ biến thành màu đen, thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều.”
“Chúng ta là càng sống càng già, người ta là càng sống càng trẻ tuổi, cuộc sống của người trôi qua thoải mái đúng là khác biệt.”
“Hơn nữa đứa nhỏ nuôi cũng tốt, các ngươi xem Ngôn Ngôn bây giờ có da có thịt rồi.”
“Tiểu Thạch Đầu nhà tôi cả ngày ở nhà nói dì Vân nấu cơm ngon lắm, còn muốn đổi mẹ với Ngôn Ngôn, kết quả Ngôn Ngôn ba ngày không để ý đến nó.”
Các bác gái mồm năm miệng mười khen ngợi, cháu trai cháu gái nhà các bà ấy dù nhiều hay ít đều từng làm phiền Lâm Vân Khê.
Vốn danh tiếng của Lâm Vân Khê trong thôn cũng không tốt, nhưng không chịu nổi bọn nhỏ cả ngày ở nhà nói dì Vân thế này thế nọ.
Được bọn nhỏ khen ngợi, cho nên hiện tại ấn tượng của Lâm Vân Khê trong lòng các phụ huynh thôn Cố gia đã có sự thay đổi lớn.
Từ lúc ban đầu không hiểu chuyện, tiêu tiền như nước, đến bây giờ người đẹp tính tình lại thiện lương, tỉ mỉ khéo tay.
Nhà cũ nhà họ Cố, cha mẹ Cố đang ngồi ăn cơm trong sân.
“Vân Khê, ăn cơm chưa?” Thấy Lâm Vân Khê tới, mẹ Cố đặt đũa xuống hỏi.
“Còn chưa ăn đâu, về rồi con ăn.” Lâm Vân Khê đặt đồ lên bàn.
“Cha mẹ, đây là dưa hấu em trai nhà mẹ đẻ con mang tới, còn có bánh bao con hấp, cho cha mẹ nếm thử.”
Dưa hấu là một loại trái cây hiếm lạ, quá trình trồng trọt không đơn giản, chăm sóc không tốt sẽ có sâu hoặc là thối rễ.
Hàng năm, hợp tác xã cung tiêu trong huyện cũng sẽ mang một lô dưa hấu lên, thường thường không tới một giờ đã bị cướp sạch.
Những người ở nông thôn như bọn họ, nếu là vừa vặn đụng phải thì may ra, có thể tranh mua một quả trở trở về, người một nhà cùng nhau thêm chút ngọt miệng.
Nếu không gặp được, vậy thì đừng nghĩ nữa.
“Ai nha, rất cảm tạ ông bà thông gia, còn nhớ thương hai ông bà chúng ta.” Mẹ Cố lấy giỏ ra, cười nói.
Lòng người đều là thịt, trải qua khoảng thời gian này ở chung cùng dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Lâm Vân Khê, lòng mẹ Cố đã sớm nghiêng về một phía rồi.
Tuy nói lúc trước bà chướng mắt người con dâu thứ hai này, nhưng ở chung lâu như vậy. Sự hiếu thuận và chu đáo của Lâm Vân Khê không phải là giả.