Hắn chỉ đơn thuần thấy tò mò nên mới hỏi.
Dù sao, từ khi hai người lên cấp hai, học khác lớp, quan hệ cũng dần lạnh nhạt.
Những lần hẹn cùng đi học, tan học trước đây bị Kỷ Tùy tuyên bố ở nội trú rồi chấm dứt hẳn.
Ngay cả mấy hoạt động cuối tuần như chơi game hay làm bài cùng nhau cũng bị cậu ta đơn phương hủy bỏ.
Hàng loạt hành động ấy đã khiến quan hệ giữa cả hai tụt dốc không phanh.
Cuối cùng kết thúc bằng việc trở thành kẻ đối đầu.
Chử Trầm đã từng cố giữ lại mối “bạn bè” này, nhưng tính cách Kỷ Tùy vốn khó lường, mỗi lần hắn tiến một bước đều bị cậu đẩy lùi.
Cậu ta giống như một con trai biển không thể cạy mở.
Bên ngoài cứng rắn, bên trong mềm yếu.
Kỷ Tùy bất đắc dĩ nhún vai.
Từ khi cậu đơn phương tuyên bố cắt đứt quan hệ, đây là lần đầu tiên cả hai ngồi cùng nhau trong phòng riêng, không tranh cãi quá mức, cũng chẳng động chân động tay.
Rõ ràng, họ chẳng có chuyện gì để nói với nhau.
Giữa cả hai không hề tồn tại một chủ đề chung nào đủ để họ có thể hòa thuận.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Tống Hoài An bước vào.
Ngồi xuống bên cạnh Chử Trầm.
“Tôi về rồi đây.”
Chử Trầm đẩy thực đơn đến trước mặt Tống Hoài An.
Cậu ta nhận lấy, lịch sự nói: “Cảm ơn.”
Bữa ăn bên ngoài không quá gò bó quy tắc như khi ở nhà, Tống Hoài An tìm đủ mọi chủ đề để bắt chuyện với hai người.
Hầu hết đều là hỏi về tình hình của Kỷ Tùy.
Ví dụ như công việc, cuộc sống và tình trạng tình cảm của cậu.
Cuối cùng, câu chuyện quay về việc Tống Hoài An và bạn trai Beta của cậu ta đã quen nhau thế nào, tiếp xúc ra sao, rồi sau khi người kia tốt nghiệp đại học về nước, họ gặp lại và chính thức hẹn hò.
Lúc biết Tống Hoài An khi còn đi học đã sớm yêu sớm, thích bạn trai của mình nhưng vì hiểu lầm mà giận dỗi, còn Chử Trầm lại là “quân sư tình yêu” của hai người họ, Kỷ Tùy lập tức đặt chiếc nĩa trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi: “Vậy nghĩa là, lúc trước cậu thân với Chử Trầm chỉ để chọc tức bạn trai cậu?”
Tống Hoài An gật đầu rồi lại lắc đầu, hai má hơi đỏ lên vì ngượng ngùng.
“Hồi đó cậu ấy vẫn chưa phải bạn trai tôi.”
“Lúc ấy còn nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ có chút cảm giác mơ hồ với nhau, chưa thể gọi là thích.”
Kỷ Tùy lại hỏi: “Vậy hiểu lầm giữa hai người là gì?”
Tống Hoài An ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt lảng tránh, có vẻ khó mở lời.
“Cậu ấy thân với một bạn cùng lớp, tôi thấy hơi khó chịu, cậu có thể hiểu là sự chiếm hữu giữa bạn bè.”
“Sau đó, tôi chôn chặt chuyện này trong lòng, chỉ đơn thuần coi cậu ấy là bạn, dần dần xa cách. Lên cấp ba, vì chuyện gia đình mà cậu ấy rời Bắc Kinh ra nước ngoài định cư.”
Dừng lại hai giây, cậu ta tiếp tục giải thích: “Nhưng tôi thân với A Trầm là vì mẹ tôi là cố vấn kinh doanh của dì Tần.”
Nghe vậy, Kỷ Tùy ngẩng lên nhìn Chử Trầm, còn hắn thì vẫn thong thả cắt miếng bít tết.
“Chả trách.”
Vừa ăn bít tết, Kỷ Tùy vừa hỏi: “Vậy bây giờ, sau khi nhận ra mình thích cậu ấy, cậu đã tha thứ cho hành động của cậu ấy rồi à?”
Cậu đang nhắc đến chuyện Tống Hoài An giận dỗi vì người bạn thanh mai trúc mã Beta của mình có thêm những người bạn khác.
Tống Hoài An cắn ống hút, uống một ngụm nước trái cây.
“Chuyện đó thực ra về sau tôi mới biết chỉ là hiểu lầm.”
“Hơn nữa, nếu bạn bè thực sự tin tưởng lẫn nhau, thì dù có người thứ ba hay thứ tư xuất hiện cũng chẳng thể chen vào.”
Nói đến đây, cậu ta không nhịn được mà khẽ cười.
“Trước khi ra nước ngoài, cậu ấy còn ám chỉ với tôi rằng cậu ấy sẵn sàng ở lại vì tôi.”
“Nhưng chỉ là tình bạn thôi thì làm sao có thể giữ chặt một người mà không để ý đến tương lai của họ? Ngay cả trong tình yêu, tôi cũng không thể bắt cậu ấy bất chấp tất cả.”
Tống Hoài An khẽ thở dài.
“Nói cho cùng, khi đó là do tôi quá nhạy cảm. Nếu tôi có thể dũng cảm hơn một chút…”
Kỷ Tùy im lặng.
Cậu hiểu cảm giác chiếm hữu của Tống Hoài An.
Vì cậu cũng từng có trải nghiệm tương tự.
Nếu là Kỷ Tùy, cậu sẽ chỉ muốn giữ chặt lấy những thứ - hoặc những người - hoàn toàn thuộc về mình.
Nếu không thể,
Cậu thà từ bỏ.