Lâm Nguyệt Kiều nói, "Lúc đó khi Diệp Gia Văn vừa sinh con xong, chỉ nhìn qua một cái, liền đeo ngọc bội lên người đứa bé, với ý nghĩa bình an cát tường. Kết quả hôm đó trời mưa to, thời tiết hơi lạnh, bà ta bị cảm lạnh rồi sốt. Bà ta sốt đến mê man, nào có thời gian để ý đến con cái nữa, đứa bé cứ thế bị bà Vương tráo đổi."
"Đợi đến khi Diệp Gia Văn hạ sốt, đã qua mấy ngày rồi, bệnh vừa khỏi, bà ta liền muốn xem con, bà Vương bèn bế con đến cho bà ta. Con cũng biết đấy, trẻ sơ sinh trông giống nhau cả, con lại chỉ lớn hơn đứa bé đó vài ngày, nên Diệp Gia Văn căn bản không phát hiện ra hai đứa trẻ đã bị tráo đổi, bà ta vẫn tưởng con chính là đứa bé đó."
"Lúc đó bà ta phát hiện ngọc bội không thấy đâu, liền đi hỏi bà Vương."
"Bà Vương liền nói với bà ta rằng, bà ấy cũng không biết, có thể là bị mấy cô y tá ở bệnh viện trộm mất rồi! Dù sao lúc đó rất nhiều y tá đã chăm sóc con!"
"Sau đó Diệp Gia Văn liền cho rằng ngọc bội bị trộm, bà ta đã báo cảnh sát, cảnh sát lục tung bệnh viện tìm kiếm hồi lâu, nhưng không tìm thấy, cũng không bắt được kẻ trộm, chuyện này cứ thế chìm xuồng."
"Cho nên, con không có ngọc bội, chiếc ngọc bội đó đang ở trên người cô bé kia."
"Thì ra là vậy, cũng không biết chiếc ngọc bội đó trông như thế nào, biết đâu chúng ta cũng có thể âm thầm điều tra, đến lúc đó ra tay trước chiếm lợi thế." Sở Mộng Tuyết lạnh lùng nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT