Lời hay ai mà không thích nghe, huống chi Tô Thanh Thanh lại nói dễ nghe như vậy.
Dì Triệu nói nhanh, còn cảm thán một câu: “Thật không hiểu nổi, một cô gái đáng yêu như con, tại sao nhà họ Tô lại đuổi con ra ngoài, lại còn ngày ngày nói những lời kia, cứ như sợ không phá được danh tiếng của con vậy. Trước đây dì suýt nữa cũng bị họ làm cho nghĩ sai rồi, bây giờ gặp con, mới thấy họ toàn nói bậy, thật là, dù không phải con ruột, nhưng nuôi dưỡng bao nhiêu năm, thế nào cũng nên có tình cảm chứ, sao lại nói những lời đó được.”
Bà không nói thì Tô Thanh Thanh cũng đoán được phần nào, chắc là nói cô xui xẻo, là đồ sao chổi, đồ vong ân phụ nghĩa...
Triệu Lệ Nhã lại bất đắc dĩ lườm mẹ một cái: “Mẹ, mẹ còn hay nói con là người miệng nhanh hơn não, con thấy cái này không thể trách con được, chỉ có thể trách di truyền thôi.”
Tô Thanh Thanh cười: “Không sao đâu, từ khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô, con đã không còn quan hệ gì với họ nữa rồi, con cũng không dựa vào họ để sống, họ nói gì về con, con cũng không quan tâm.”
Dì Triệu cũng nhận ra mình có thể đã nói sai, mới nói liên tục: “Đúng đúng, không quan tâm, không quan tâm là tốt, người có phúc không vào nhà không có phúc, dì thấy con rất tốt, dì thích con.”
Bà nói xong còn cố gắng chuyển đề tài: “Lệ Nhã nghe chưa, đừng dễ dàng kết hôn, bây giờ xã hội phức tạp lắm, có người trước khi cưới tỏ ra rất tốt, giả vờ rất giỏi, nhưng ai biết sau khi cưới là người hay ma đâu! Con còn nhớ cô bạn thân từ nhỏ của con - Nhạc Nhạc không? Con bé đó không nghe lời phản đối từ gia đình, nhất quyết lấy anh chàng từ quê lên làm giảng viên đại học?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT