Tiểu Huyên cầm thuốc vào phòng liền nhìn thấy một cục đang cuộn lại ở trên giường, quấn như con sâu róm.

Cô ấy đi đến phía trước, dè dặt kéo một góc chăn, "Chị Uyển Yên, chị không sao chứ?"

Xác định là tiếng của Tiểu Huyên, Mạnh Uyển Yên mới tung chăn ra, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, cô hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng lên xuống, Tiểu Huyên nhìn thấy thì có chút khó hiểu, biểu cảm bây giờ của Uyển Yên là quá tức giận hay là quá vui vẻ... 

Trước khi đi, Tiểu Huyên đặt thuốc lên trên bàn, giống như thăm dò hỏi: "Chị Uyển Yên, đây là thuốc Lục đại ca đưa, chị còn cần không?"

Ngay sau đó, cô gái nằm đơ như cây cơ trong chăn bật dậy khỏi giường, bước nhanh đến ném toàn bộ thuốc trên bàn vào thùng rác.

Động tác thực hiện lưu loát, không dây dưa dài dòng.

Tiểu Huyên mím môi, đáy lòng âm thầm thở dài, Mạnh Uyển Yên uống một ngụm nước, chất lỏng lạnh buốt trượt vào cổ họng, cuối cùng cũng khôi phục chút ít lý trí, "Tiểu Huyên, chị và Lục Nghiên Thanh đã chia tay rồi."

"Sau này em đừng gọi anh ta là Lục đại ca nữa."

Tiểu Huyên 'à' một tiếng, ngoan ngoãn hỏi: "Vậy gọi là gì thế?"

Vừa nhắc đến người này, Mạnh Uyển Yên cảm thấy lồng ngực bị nghẹn phát hoảng, cô hừ một tiếng, môi hồng nhếch lên: "Đồ đểu cáng."

Sáu giờ sáng, Uyển Yên tỉnh dậy từ trong mơ, cô mở mắt ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà, xung quanh vẫn còn tối mịt, cả người giống như nằm trong một tấm lưới lớn đang bung ra.

Chất lượng giấc ngủ của cô luôn kém, có lúc thường xuyên bị ác mộng làm cho tỉnh lại, trong mơ luôn xuất hiện cùng một người, cuối giấc mơ, Lục Nghiên Thanh sẽ luôn là máu thịt lẫn lộn, hoặc là bị người ta bắn chết, hoặc là bị vũ khí sắc nhọn độc ác đâm vào.

Trong mỗi giấc mơ, anh chưa từng sống sót.

Đêm nay là lần đầu tiên cô ngủ được một giấc bình yên và an ổn trong suốt năm năm nay.

Cửa sổ phòng ngủ đã bị đóng lại từ lúc nào, Mạnh Uyển Yên nhìn chằm chằm ra đó, có hơi thất thần.

Trước đây khi còn đi học, Lục Nghiên Thanh thích trèo ban công, thần không biết quỷ không hay, nụ hôn đầu của hai người chính là do anh trèo tường mà đòi được.

Lúc đó Uyển Yên lớp 10 còn Lục Nghiên Thanh học lớp 12.

Hoạt động ngoại khóa ngày thứ 6 hôm ấy, Uyển Yên bị các bạn học kéo đi đến sân bóng xem trận đấu bóng rổ của năm cuối cấp, nhìn thấy Lục Nghiên Thanh trên sân bóng mồ hôi tuôn như mưa, ương bướng lại phô trương, nghe thấy tiếng hét kích động của đám con gái bên cạnh, khen anh đẹp trai, còn muốn xin phương thức liên lạc của anh.

Đó chính là lúc Uyển Yên kiêu hãnh nhất, bởi vì nam sinh mà muôn người chú ý đến chính là bạn trai của cô, Lục Nghiên Thanh.

Sau khi thi đấu xong có nữ sinh đưa nước và khăn mặt cho anh, Lục Nghiên Thanh lần lượt tránh đi, chàng trai có khuôn mặt trong sáng vén áo lên lau mồ hôi, cơ bụng cân xứng như ẩn như hiện, chân dài sải bước đi về phía cô.  

"Không có chai nước nào để uống luôn?"

Chàng trai nghiêng đầu nhìn cô, mái tóc đen nhánh có chút ướt, gò má trắng nõn hơi ửng hồng, trên trán đọng mồ hôi, từng bước từng bước đến gần cô, hơi nóng từ trên người cũng phả đến người cô.

Rõ ràng vẫn còn là dáng vẻ thiếu niên nhưng cả người từ trên xuống dưới đều là hormone bùng nổ, lại có được sự gợi cảm trưởng thành hiếm thấy ở độ tuổi này.

Mạnh Uyển Yên đỏ bừng mặt không tự chủ được, môi hồng dẩu lên, hừ một tiếng: "Không phải có rất nhiều người đưa nước cho anh sao?"

Lục Nghiên Thanh cười cười, liếc mắt nhìn gò má ửng đỏ của cô, đôi mắt đen sâu thẳm, trầm giọng nói: "Anh chỉ uống nước của vợ mình thôi."

Cũng không biết có ai nghe thấy câu này không, gò má của Mạnh Uyển Yên lập tức đỏ bừng, đưa nước ở phía sau lưng cho anh, lầm bầm: "Tào lao mía lao."

Lớp tự học sắp bắt đầu rồi, Mạnh Uyển Yên và bạn học phải đi, chàng trai chụp lấy cổ tay cô, động tác nhanh chóng nét một tờ giấy vào trong tay cô.

Sau đó rời đi, một tay đút vào trong túi, tay kia ra dấu rồi chỉ để lại cho cô một bóng lưng huênh hoang.

Về đến phòng học, Mạnh Uyển Yên mới cẩn thận mở mảnh giấy ra, trên đó viết: [Vợ, tối nay tan học, anh đưa vợ đi hẹn hò.]

Chữ của Lục Nghiên Thành vẫn luôn rất xấu, giống như gà bới vậy.

Mạnh Uyển Yên mím môi cười, vuốt phẳng tờ giấy kia, kẹp vào trong cuốn sách.

Năm đó chiếu lại bộ phim "Titanic", hai người chưa học xong tiết tự học cuối cùng bèn trèo tường chuồn ra khỏi trường đến rạp chiếu phim.

Trên lưng vẫn còn mang cặp sách nhưng mà cởi đồng phục rồi nên không ai biết họ là học sinh trường nào, vì thế hai người nắm tay nhau không kiêng nể gì, ôm hôn, cùng ăn một cây kem giống như một cặp đôi bình thường.

Trong phim có một đoạn ngắn, Rose ngồi trên thuyền cứu hộ nhưng lúc thuyền xuống được nửa chừng thì cô ấy lại liều lĩnh nhảy trở lại tài và chọn cách đối mặt với sự sống và cái chết cùng Jack, Uyển Yên cảm động trước sự dũng cảm của nữ chính, lúc đó Lục Nghiên Thanh nắm lấy tay cô không nói chuyện, khuôn mặt anh tuấn càng ngày càng rõ hơn dưới khung cảnh nửa sáng nửa tối.

Khúc cuối, Jack đẩy Rose lên một miếng ván duy nhất, bản thân lại ngâm mình trong biển băng lạnh rét thấu xương, mặc kệ hơi thở hổn hển và cơ thể đang run rẩy, hết lần này đến lần khác an ủi người yêu rằng: Sau khi được cứu em sẽ có rất nhiều con cái, con cháu đầy đàn, sống thọ, chết trên chiếc giường ấm áp chứ không phải là vùng biển tĩnh mịch này vào tối nay.

Bộ phim chiếu đến đây, trong rạp đã truyền đến tiếng khóc đứt quãng của người xem, cảm khái cho đoạn tình yêu sinh li tử biệt vĩ đại của người khác.

Hốc mắt của Uyển Yên cũng đỏ hoe, sụt sịt nhìn chàng trai bên cạnh.

Lục Nghiên Thanh vẫn nắm chặt tay cô như cũ, môi mỏng mím lại, vẻ mặt trầm tĩnh, phản ứng vô cùng bình tĩnh.  

Mạnh Uyển Yên lật tay nắm lấy tay anh, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh mềm mại chen vào khe hở giữa các ngón tay anh, mười ngón đan vào nhau, tiếng nói cũng mang theo chút âm mũi, nghe có vẻ yếu đuối, "Nếu như anh là nam chính, anh có chết vì em không?"

Giống như Jack trong phim vậy.

Lục Nghiên Thanh rũ mắt xuống, ánh mắt nhàn nhạt: "Để em sống một mình à?"

Uyển Yên gật gật đầu, rất thân thiết bổ sung: "Sau đó trai gái thành đàn, hạnh phúc sống đến già, giống như Rose vậy."

Lục Nghiên Thanh trầm mặc một lúc, đầu lưỡi chạm vào khóe môi, bất giác nở nụ cười: "Anh sẽ không chết vì em đâu."

Một câu hỏi được tặng điểm lại bị anh trả lời như câu hỏi đòi mạng.

Mạnh Uyển Yên hừ lạnh, 'bộp' một tiếng đánh rớt tay anh, hờn dỗi, không muốn nói chuyện với anh.

Lục Nghiên Thanh liếc nhìn cô rồi thuận tay kéo bàn tay đang giãy giụa của cô gái trở lại.

Giọng nói của chàng trai không phải rất vang nhưng trầm ổn mạnh mẽ, rõ ràng từng chữ, "Anh và em, hoặc là cùng chết, hoặc là cùng sống."

Em dám thừa dịp ông đây chết rồi sinh con cháu đầy đàn với người khác, bạc đầu đến già.

Anh có làm ma cũng sẽ không bỏ qua cho em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play