Lục Nghiên Thanh vững vàng đỡ lấy cô, người con gái trong vòng tay mềm nhũn, vành tai trắng hồng cũng bị lạnh đỏ bừng, anh cúi đầu, chiếc cằm kiên nghị chống trên đỉnh đầu mềm mại của cô, cọ cọ như vỗ về.
Ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng mát lạnh trên người anh, Uyển Yên khó khăn lắm mới chuồn ra được, bây giờ cuối cùng cũng thấy hài lòng thỏa dạ, chờ ôm đủ rồi cô mới lui ra từ trong ngực anh. 
Bỗng nhiên cô nhớ đến gì đó lại nhíu mày, trừng anh, "Lục Nghiên Thanh, anh là rùa rụt cổ sao?"
Cô giận anh quay về mà cũng không nói cho cô biết, nếu như cô không chủ động gửi tin nhắn đó thì chẳng lẽ cái gì anh sẽ không nói gì sao?
Lục Nghiên Thanh rũ mắt, cầm tay cô đặt lên môi hôn nhẹ một chút, trầm thấp 'ừm' một tiếng.
Nhìn thấy vẻ mặt này của anh, Uyển Yên muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng lại không nhẫn tâm với anh được, vì thế lại hỏi: "Sao anh không đến tìm em?"
Lục Nghiên Thanh nói ra sự thật: "Anh đã nhìn thấy Tống Cận Ngôn."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play