Sau khi tiếng nổ mạnh qua đi, lửa đã giảm lại, cả đoàn phim đều mạnh ai nấy chạy, giống như cuộc thi chạy chết chóc, cuối cùng lần lượt tập trung ở cách địa điểm xảy ra vụ nổ khoảng 100 mét.

Hạ Tiểu Huyên cơ hồ là đánh cược với vận mệnh lôi kéo Uyển Yên chạy như điên, cô gái nhỏ kia sức lực đầy mình, Mạnh Uyển Yên thậm chí còn hoài nghi cô ấy thể kéo nổi một con voi.

Sau khi xác định đã an toàn rồi Hạ Tiểu Huyên mới buông tay Uyển Yên ra, cơ thể nhỏ bé gầy gò yếu ớt mà sao lại có sức lực lớn đang phập phồng dữ dội, lòng bàn tay chẳng biết đã thấm ướt mồ hôi từ lúc nào, lúc này đang thở dốc vì sống sót sau tai nạn, dường như sắp không chịu nổi rồi.

"Chị Uyển Yên, chị, chị không sao chứ? Có bị, bị thương không?"

Gương mặt Mạnh Uyển Yên đỏ bừng, lắc đầu, cuốn lại búi tóc đã lỏng lẻo, sườn xám cổ đứng hơi lộn xộn, đôi giày cao gót nhọn của cô bị gãy gót vì khi nãy chạy quá gấp.

Cô ôm ngực hít sâu, vừa nãy bị sặc khói đặc nên lồng ngực đau từng hồi từng hồi, cô vươn tay ra vỗ nhẹ lưng Tiểu Huyên, giúp cô ấy thuận khí, "Sức lực của em sao mà lớn thế?"

Tiểu Huyên thở dốc một hơi, cuối cùng mới cười ngu ngơ, "Hồi trước đã từng tập luyện ở trường thể thao."

Lần đầu tiên trong cuộc đời, cách cái chết gần như thế.

Vị trí quay phim cách đó không xa vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, ngọn lửa cuồn cuộn không ngừng phun ra nuốt vào giống như rắn độc đang thè lưỡi.

Ai cũng không biết, vừa nãy rõ ràng còn đang quay phim, tại sao là đột nhiên phát nổ.

Có cô gái vẫn còn nhỏ tuổi đã không khống chế được cảm xúc khóc òa lên, khóc không thành tiếng, vừa nãy đạo diễn Lưu Hướng Chí dẫn đầu chạy trốn nhanh nhất cũng còn sợ hãi sợ trong lòng, bắt đầu đếm số lượng người.

"Mọi người đừng hoảng sợ, bây giờ chúng ta tuyệt đối an toàn, tranh thủ thời gian xem người bên cạnh có bị thương hay không đây."

"Đạo diễn Lưu, chị Châu bị thương rồi, bị mái ngói rớt trúng đầu."

"Bây giờ chúng ta phải làm sao đây đạo diễn Lưu, máy quay phim vẫn còn ở bên trong đó."

Đã có người gọi 119, Mạnh Uyển Yên tìm một nơi không có người vô thức sờ túi tìm thuốc mới phát hiện bản thân đang mặc sườn xám, gió lạnh phả vào mặt hết sức thích hợp, cô chậm rãi hít sâu mới cảm thấy lồng ngực dễ chịu hơn.  

Cách đó không xa, Triệu Chỉ Huyên đầu tóc bù xù, khóc như hoa lê đái vũ (*), lớp trang điểm trên mặt đều lem nhem, khóc lóc kể lể với một đám người bên cạnh.

(*) Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. 

"Khi nãy mấy người cũng thấy rồi đó, lửa lớn như thế mà Mạnh Uyển Yên lại kéo tôi không cho tôi đi! Cô ta muốn cho tôi chết mà! Đây là mưu sát đấy!"

"Cô ta còn nắm tóc tôi, ỷ tôi không có gia thế gì mới ăn hiếp tôi như thế sao?"

Triệu Chỉ Huyên than thở khóc lóc lên án việc ác của Mạnh Uyển Yên, có người lên tiếng an ủi cũng có người không nói một lời nào.

Hạ Tiểu Huyên đang báo cáo tình hình với đạo diễn Lưu, vừa nghe thấy Triệu Chỉ Huyên như được thánh diễn nhập hồn khóc lóc kể lể, tức giận xắn tay áo lên: "Cô có ý gì, cô tưởng người khác đều bị mù sao!"

"Vừa nãy hai người phối hợp diễn, vậy mà lúc phát nổ bàn tay bỉ ổi của cô lại đẩy Uyển Yên trước, cô tưởng là không ai nhìn thấy sao?!"

"Nếu nói mưu sát, là cô mới đúng!"

Hạ Tiểu Huyên xắn tay áo lên định tiến lên chiến đấu nhưng đã bị người trong đoàn phim ngăn lại.

Đạo diễn Lưu và nhà sản xuất vội vàng tiến lên giải hòa, "Tiểu Huyên đừng kích động, chắc chắn là hiểu lầm mà."

So với tư thế hung dữ của cô trợ lí nhỏ trước mặt thì Triệu Chỉ Huyên khóc càng thê lương hơn, tóc tai rối tung, bộ dạng trông như bị ức hiếp.

Triệu Chỉ Huyên còn muốn tiếp tục lên án, lời lên đến bên môi còn chưa kịp thốt ra thì trước mắt bỗng lóe lên, mang theo một trận gió, 'chát' một tiếng, nghiêng đầu hứng lấy một cái tát tàn nhẫn từ người đến.

Âm thanh thanh thúy vang dội của cái tát khiến cho hiện trường đang ầm ĩ lập tức rơi vào im lặng chết chóc.

Còn chưa đợi người xung quanh phản ứng lại, Mạnh Uyển Yên đã nhấc tay vung thêm một cái tát cho bên mặt còn lại, gần như dùng hết sức lực, lòng bàn tay đều tê rần.

Trên mặt của Triệu Chỉ Huyên lập tức xuất hiện dấu tay đỏ tươi hai bên má, trông vừa buồn cười vừa phát hoảng.

Triệu Chỉ Huyên hơi choáng váng vì bị đánh, liên tiếp hai cái tát khiến cho gương mặt cô vừa đỏ vừa sưng, còn kèm theo nóng rát đau đớn.

Cô ta bụm mặt, nước mắt trong đôi mắt càng chảy dữ dội hơn, bày ra bộ dạng người bị hại, tức giận hổn hển muốn xông lên, "Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi! Lẽ nào tôi nói sai sao!"

Thân hình Mạnh Uyển Yên mảnh mai, khung xương nhỏ, bình thường rất ít khi tức giận, lúc này nhìn bộ mặt khó ưa của Triệu Chỉ Huyên cũng chỉ khẽ cong môi hồng, bộ sườn xám màu xanh nước làm hiện rõ dáng người lả lướt hấp dẫn, cô cao hơn Triệu Chỉ Huyên, lúc này rũ mắt liếc nhìn cô ta giống như thiên nga trắng đã hắc hóa (*).

(*) Hắc hóa là quá trình mà một sinh vật bị xâm nhiễm bởi một lực lượng bên ngoài, khiến tính cách của sinh vật đó thay đổi theo hướng tà ác.

"Cô tưởng đánh cô hai bạt tai là xong rồi?"

Sức lực của Hạ Tử Huyên vô cùng lớn, sợ Triệu Chỉ Huyên ra tay với Uyển Yên nên gắt gao túm lấy cô ta.

Triệu Chỉ Huyên không thể động đậy, Mạnh Uyển Yên từng bước ép sát, coi những người đang trợn mắt há mồm vây xem như không khí, từ trên cao nhìn xuống cô ta, giọng lạnh như băng: "Tôi nói cho cô biết, chuyện này hai ta vẫn chưa xong đâu."

....

Mới vừa nãy giống như một trò hề, Triệu Chỉ Huyên bị đánh, mấy chị em tốt trong đoàn phim của cô ta không ai dám ra mặt dùm cho cô ta, người có mặt trong lòng đều biết rõ vào thời điểm xảy ra vụ nổ khi nãy, Triệu Chỉ Huyên đã đẩy Mạnh Uyển Yên trước, đó thật sự là đẩy vào trong hố lửa.

Đạo diễn sợ hai người này lại quậy ra chuyện xấu gì nữa vì thế kêu người tách hai cô ra.

Không lâu sau bộ đội phòng cháy chữa cháy của địa phương chạy đến.

Lúc Hạ Tiểu Huyên tìm thấy Uyển Yên, cô gái đang dựa vào cửa sổ, dáng vẻ nhàn nhã lười biếng, đầu ngón tay thon dài kẹp một điếu thiếu, đuôi mắt dài mảnh, giữa đôi môi đỏ mọng tràn ra làn khói xanh trắng.

Yên tĩnh trầm lặng giống như một bức tranh mỹ nhân Giang Nam.

Tiểu Huyên ngẩn ngơ, nhẹ chân nhẹ tay bước qua, cầm áo khoác choàng lên người cô, "Chị Uyển Yên, bộ đội phòng cháy chữa cháy đến rồi, chúng ta nên đi thôi."

Mạnh Uyển Yên lập tức dập tắt điếu thuốc, ấn nó lên bệ cửa sổ, vứt vào thùng rác ở một bên.

Tiểu Huyên không nói nhưng cũng biết, thật ra Uyển Yên rất ít hút thuốc, tuy rằng bình thường cô trông có vẻ lạnh nhạt thờ ơ nhưng chỉ có khi lo nghĩ không yên mới hút.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Tiểu Huyên cười híp mắt đi theo phía sau nói chuyện với cô, "Chị Uyển Yên, nghe nói lát nữa chúng ta sẽ đi xe của các chiến sĩ cảnh sát vũ trang đó."

"Chị không nhìn thấy đó thôi! Chiếc xe tuần tra đó ngầu cực luôn, trước đây vẫn chỉ được nhìn thấy trên tivi."

Hai người đi ra cửa liền nhìn thấy các chiến sĩ cảnh sát vũ trang đang đứng bên ngoài, tất cả đều mặc đồ rằn ri sọc vằn, đeo các thiết bị mang theo tích hợp chiến đấu và phòng thủ.

Tiểu Huyên nhỏ giọng nói thầm: "Nghe nói là do hơi gas phát nổ, cũng không biết sao cảnh sát vũ trang lại đến nữa."

Chiếc xe hộ tống đoàn phim rời khỏi ở ngay trước mặt, có cảnh sát vũ trang lần lượt đứng ở bốn góc xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play