Đăng Weibo xong, cả người cô giống như bị rút hết xương, lưng dựa vào tường, toàn thân lạnh lẽo, cô chỉ cần nhắm mắt lại là khuôn mặt dữ tợn của búp bê vải đẫm máu tươi lại hiện ra trong đầu cô.

Chất lỏng mặn ướt tràn đầy hốc mắt, cuối cùng như rơi ra ngoài như dây châu ngọc bị đứt.

Uyển Yên chôn đầu trong khuỷu tay, cơ thể mảnh mai dưới ánh trắng lạnh lẽo càng gầy yếu hơn, đôi vai cô khẽ run lên, dường như gió đêm thổi qua thì có thể mang cô đi.

Weibo của Mạnh Uyển Yên vừa đăng lên, tất cả cư dân mạng lên án phê phán cô mới từ từ ngừng lại, bọn họ nhìn thấy di ảnh được phóng to, nhìn thấy búp bê khủng bố thấm đầy máu tươi.

Bọn họ cảm thấy bản thân chỉ cầm bàn phím gõ mấy chữ mà thôi, người làm ra những chuyện này không phải là bọn họ, mà loại nguyền rủa này thật sự điên rồ quá mức.

Vì vậy một số cư dân mạng cảm thấy nhàm chán, rút khỏi chiến dịch lên án phê phán Mạnh Uyển Yên, còn có một số người vẫn tiếp tục châm chọc.

[Ai mà biết cái này có phải là chiêu trò lăng xê của Mạnh Uyển Yên hay không, máu trên con búp bê này cũng làm rất thật đấy, hi hi.]

[Đây là chuyện tốt ai làm thế! Sao không rủ thêm tôi! Vẫn luôn thấy cô ta không vừa mắt, lần này coi như trút giận, nhưng mà mọi người cẩn thận thư luật sư đấy.]

[Bị người khác gửi loại đồ này đến mà còn có tâm trạng đăng Weibo, thật sự là ngầu lòi, bội phục bội phục.]

[Ôi thần linh ơi, rốt cuộc là con đang ở Weibo hay đang ở địa ngục thế, mấy người nói kháy còn là con người sao? Mạnh Uyển Yên có tệ đến đâu thì cũng mới 20 tuổi thôi, làm người vẫn nên lương thiện chút đi.]

[Không thích thì không thích, cái loại nguyền rủa điên rồ này không sợ bị cắn trả sao? Xin anti hãy làm người đi!]

Sau chuyện này, công ty đổi địa chỉ chỗ ở cho Mạnh Uyển Yên, còn lắp đặt thiết bị chống trộm an toàn nhất, mà antifan trước đó đã gửi đồ cho cô cũng bị bắt, là anti cosplay fan của nhà đối thủ và only toxic fan của nam chính số một.

Không bao lâu sau, Hà Y Hàm bị phong sát, đạo diễn và biên kịch của phim mới không thể không cắt xóa giảm bớt những cảnh diễn thân mật của Uyển Yên và nam chính số một, một bộ phim tình yêu sau khi phát sóng thành bộ phim tình bạn tối cao.

Trong khoảng thời gian Mạnh Uyển Yên bị bạo lực mạng, trạng thái tinh thần của cô vẫn luôn không tốt lắm, thường xuyên gặp ác mộng làm tỉnh giấc, trong mơ có Lục Nghiên Thanh đã chết, còn có thêm búp bê dính đầy máu, chỉ cần một biến động nhỏ thôi cô đều sẽ nghi thần nghi quỷ.  

Cũng là khoảng thời gian đó, cô học hút thuốc, nhốt mình trong nhà hai tuần không ra ngoài, khi Tiểu Huyên tìm thấy cô, Uyển Yên tóc tai bù xù, dưới mí mắt hiện rõ quầng thâm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, người cũng ốm nhom không thành hình.

Lúc ấy Tiểu Huyên nhìn thấy bộ dạng này của cô thì khóc òa lên ngay, giống như bị cô dọa không nhẹ, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy thành hàng.

Uyển Yên chỉ ôm lại cô ấy rồi khẽ cười: "Khóc cái gì, chị cũng đâu có chết."

Sau đó, công ty đặc biệt tìm bác sĩ tâm lí cho cô, tên là Lâm Tử Hằng, nghe đâu đồn đại rất tốt, vì vậy Uyển Yên vừa tiếp nhận trị liệu vừa cai thuốc kiêng rượu.

Từ lúc biết Lục Nghiên Thanh chết, Mạnh Uyển Yên chưa từng ngủ ngon.

Mỗi ngày, không có ngoại lệ, cô đều bị đánh thức bởi ác mộng, trừ khi có tác dụng của thuốc ngủ.

Lần đầu tiên khi bác sĩ Lâm tiến hành trị liệu thôi miên cho cô, anh ấy nghe thấy cái tên Lục Nghiên Thanh từ trong miệng cô.

Là người yêu đã mất của Mạnh Uyển Yên, khi anh đi, anh cũng mang theo linh hồn của cô, chỉ để lại một cái xác.

Hôm đó là lần đầu tiếp nhận trị liệu của bác sĩ tâm lí, chứng mất ngủ lo âu có thuyên giảm, việc đầu tiên khi cô về đến nhà chính là lấy toàn bộ hình chụp chung với Lục Nghiên Thanh ra hết.

Trong đó có một tấm rất mờ ám.

Cô lên mạng mua miếng dán hình xăm có in tên của Lục Nghiên Thanh, cô luôn sợ đau, không dám làm thật cho nên đã dán miếng dán lên xương quai xanh đáng tự hào của mình.

Vốn dĩ chỉ lừa anh thôi nhưng Lục Nghiên Thanh lại xem là thật.

Cô nhớ rất rõ ánh mắt đêm đó của Lục Nghiên Thanh, tất cả sự tùy ý bất kham, phô trương ngỗ ngược của người đàn ông trong nháy mắt liền biến thành dịu dàng.

Anh không nói một lời, sau đó cúi đầu xuống hôn lên hình xăm kia, lúc bắt đầu từ hôn nhẹ, liếm láp, đến cuối cùng là há miệng, cắn lên.

Một hàng dấu răng hằn sâu, mang theo cảm giác nhoi nhói dày đặc, còn đau hơn cả xăm hình thật.

Mạnh Uyển Yên bị cắn, đau đến nỗi rên lên, lại vươn tay câu cổ anh lại gần mình.

Cô không định lừa anh, vì vậy môi hồng ghé sát vào bên tai anh, hơi thở như hoa lan, giọng nói mềm mại như yêu tinh.

"Hình xăm là giả, nhưng em yêu anh là thật."

Đầu của Lục Nghiên đang vùi vào hõm vai cô khẽ khựng lại, đôi môi mỏng ấm lạnh đang ở trên chiếc cổ trắng nõn tinh tế di chuyển lên trên, cuối cùng phủ lên môi cô.

Chôn vùi tất cả những lời muốn nói vào bên trong nụ hôn sâu.

Sau nụ hôn nóng bỏng kéo dài của hai người, chỉ còn lại tiếng thở dốc, Mạnh Uyển Yên vẫn không quên mở camera trước của điện thoại ra, chụp một bức ảnh hai người trong tư thế kỳ quặc và mập mờ.  

Mạnh Uyển Yên ngẩn người nhìn bức hình, ngồi trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo suốt ba tiếng.

Từ bình tĩnh lạnh lùng lúc ban đầu đến cuối cùng là nước mắt chảy đầy mặt, cô hít mũi, giọng nghẹn ngào, xé nát tấm hình đó ném vào thùng rác.

Sau đó khóc mệt rồi thì nằm trên sô pha ngủ.

Nửa đêm bị ác mộng đánh thức, lý trí của Uyển Yên lại trở về như lúc đầu, trực tiếp đổ đồ trong thùng rác ra, nhặt từng tấm ảnh đã bị xé nát ra, sau đó cẩn thận dán chúng lại với nhau.

Cuối cùng gộp chung với album hình đó nhét vào góc trong cùng của phòng chứa đồ.

Cô nghĩ, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không lấy ra xem nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play