Trước đây khi hai người con ở bên nhau Lục Nghiên Thanh cũng như thế, không cho phép cô tiếp xúc thân thể với người con trai khác, trong một lần đại hội thể thao, cô bị ngã trên đường băng, một nam sinh cùng lớp kéo cô lên, sau cuộc đua, Lục Nghiên Thanh lạnh mặt không nói một lời đưa cô đến nhà vệ sinh mở vòi nước ra, rửa tay cô hết lần này đến lần khác.
Cô bất mãn không hiểu tại sao anh lại giận, vì vậy đã ầm ĩ với anh, cuối cùng lòng bàn tay hay mu bàn tay đều chà đến đỏ anh mới nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hôn lên đó, như lấy lại được lý trí, anh nói xin lỗi với cô.
Ban đầu cô không để ý lắm, về sau mới biết, tâm lý ham muốn độc chiếm của Lục Nghiên Thanh gần như không phải là yêu mà là bệnh của anh.
Cô giận anh cố chấp, nhưng bản thân không phải cũng thế sao.
Thật ra rất nhiều năm qua đi, bọn họ đều là cùng một loại người.
Mạnh Uyển Yên cười lạnh, nắm tay càng siết chặt, móng tay ghim vào thịt cũng không thấy đau, cô cong môi, nhìn vẻ mặt có chút châm chọc của Lục Nghiên Thanh: "Anh làm cái gì vậy? Lẽ nào còn chơi chưa đủ sao?"
Người đàn ông cúi đầu, ngữ khí rất nhẹ nhưng giống như gió lạnh mùa đông thổi vào khe núi, sắc bén lạnh lùng: "Đừng để đàn ông khác chạm vào em."
Đã đến lúc này rồi mà anh còn tưởng là năm năm trước sao?
Lúc nó anh nói gì thì là cái đó, Uyển Yên thích anh, cho nên vui vẻ nghe lời, vui vẻ chiều anh.
Nhưng bây giờ đã khác, sau năm năm, cái chó má gì anh cũng không phải.
Cắm Uyển Yên hơi hất lên, ánh mắt lạnh lùng và kiêu ngạo: "Thật không may, bây giờ tôi là ngôi sao nữ, những người đàn ông tôi từng tiếp xúc thật sự khó có thể đếm được bằng một hai bàn tay."
Cô thờ ơ nói, lông mày của Lục Nghiên Thanh khóa chặt khi nghe thấy thế, có thể đè xuống cảm giác đau nhói nơi đáy lòng nhưng trong lồng ngực đã sớm máu tươi đầm đìa.
Hai người giằng co không bao lâu thì xe buýt dừng lại ở một ngã tư, Uyển Yên nhân lúc anh không chuẩn bị dùng sức rút tay về, nhân tiện mặc áo khoác đen đó lên, ngay lập tức đứng dậy, kêu Trương Khải Hàng đổi chỗ với mình.
Tiểu Huyên và Trương Khải Hàng vô thức nhìn Uyển Yên và đội trưởng, sắc mặt hai người đều không tốt lắm, giống như tan rã không vui.
Lẽ nào bọn họ làm sai rồi sao?
Tiểu Huyên thấy Uyển Yên tức giận cũng không vui theo, vì vậy quay đầu trừng Trương Khải Hàng, dùng khẩu hình nói: "Nhìn cái ý kiến đi vào lòng đất của anh kìa."
Trên đường đến sân bay, ngoài bốn người ở hàng ghế sau thì những người khác đều nhiệt tình tăng vọt, rời xa mảnh đất thị phi này thì không có gì nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Triệu Chỉ Huyên ngồi ở phía trước vẫn luôn cúi đầu, đang nói chuyện trên Wechat với người đại diện, sau khi xác nhận hết thảy đều xử lí tốt thì cô ta mới tắt máy, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.
Xe buýt dừng bên ngoài sân bay, nghệ sĩ người nào người nấy ăn mặc trang điểm gọn gàng xinh lung linh, các trợ lí thì xếp hàng lấy hành lí.
Lúc Mạnh Uyển Yên đến đem theo ba chiếc vali, cô và Tiểu Huyên cùng lấy, lúc lấy đến đến chiếc thứ hai, Lục Nghiên Thanh từ phía sau đi đến, động tác gọn gàng lưu loát cầm chiếc vali cực lớn xuống một cách nhẹ nhàng.
Tiểu Huyên thở phào cười nói: "Cảm ơn anh nhé, Lục đại – đểu cáng - ca."
Nói được một nửa, Tiểu Huyên mới ý thức được xưng hô này sai sai, sau khi đổi lại thì phát hiện càng kỳ quặc.
Ngược lại Mạnh Uyển Yên rất thản nhiên, cười tiếp nhận vali, đôi mắt long lanh nhìn anh: "Cảm ơn đội trưởng Lục, vậy chúng ta sau này không hẹn gặp lại nhé."
Lục Nghiên Thanh không thể không thừa nhận, người con gái trước mặt này bất luận là năm năm trước hay bây giờ đều có thể dễ dàng nắm anh trong bàn tay, một câu nói hời hợt đã có thể trở thành lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào tim anh, sau đó khoét ra một lỗ máu chảy ra.
Anh liếm cánh môi khô khốc, cổ họng như bị tắc nghẽn, hô hấp khó khăn.
Lục Nghiên Thanh yên lặng nhìn cô, từ từ buông bàn tay đang nắm lấy tay kéo, giọng nói trầm thấp nhưng bình tĩnh kiên định.
"Yên Nhi, anh sẽ quay lại."
Anh ngừng lại một chút, giọng hơi khàn: "Nếu như em vẫn cần anh."
Ánh mặt trời trên đầu chói chang, Mạnh Uyển Yên cảm thấy chắc chắn và bởi vì quần áo mình mặc quá nhiều mới cảm thấy ngột ngạt thở không nổi, cô ngước mắt lên nhìn anh, môi mỏng nhúc nhích, cuối cùng cũng không nói, kéo vali xoay người, đầu cũng không ngoảnh lại đi vào sân bay.
Tiểu Huyên vội vàng kéo theo hành lí nhỏ đuổi theo, còn không quên tạm biệt Trương Khải Hàng, lúc đến Lục Nghiên Thanh thì có chút lắp bắp: "Lục... đểu, đểu cáng, tạm biệt!"
Nhìn thấy bóng lưng của đoàn người dần dần biến mất, Trương Khải Hàng đang nhìn Tiểu Huyên vẫn không nỡ thu lại ánh mắt, giọng điệu vừa u sầu vừa tiếc nuối: "Lão đại, anh và Mạnh Uyển Yên thật sự không còn hi vọng gì nữa sao?"
Sau khi đội trưởng bình phục chấn thương, nửa năm trước đã nộp đơn xin báo cáo thuyên chuyển lên cấp trên, chỉ là tham mưu trưởng Ngô vẫn luôn đè xuống, không muốn để cho anh đi.
Lục Nghiên Thanh cúi đầu, trong lòng trống rỗng, rốt cuộc cũng không nói được lời nào.
Chuyến bay đến Kinh Đô đã đến nơi sau ba giờ.
Tâm trạng của Mạnh Uyển Yên trong ba giờ này không được tốt, đến cả Tiểu Huyên cũng cảm nhận được áp suất thấp đang bao trùm người cô, hốc mắt cô gái hồng hồng, giống như là muốn khóc nhưng không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ là ngẩn người cả một đường, cả người như bị rút mất linh hồn.
Máy bay hạ cánh, Uyển Yên bình tĩnh lại cảm xúc, giống như trang bị hết tất cả áo giáp, lại biến thành nữ chiến binh bất khả chiến bại.
Vừa lên xe bảo mẫu, Uyển Yên nhận được điện thoại của người đại diện Bạch Cảnh Ninh.
Nhấn nút nghe liền nghe thấy một tràng mắng đổ ập xuống đầu của đối phương.
"Uyển Yên! Rốt cuộc em bị sao thế! Đây là lần thứ mấy em đánh người bị lên hot search (*) rồi?!"
(*) Hot search: là một khái niệm quen thuộc của những người sử dụng mạng xã hội Weibo (Trung Quốc). Đây cũng là một trong những công cụ đo mức độ quan tâm của cư dân mạng dành cho một nhân vật hay vấn đề nào đó.
*** Tác giả
Yên: “Tôi, không cần anh nữa rồi.”
Lục: “…”