Cảm giác lần đầu tiên hôn rất lạ, anh hơi mở miệng mút lấy môi cô, lặp đi lặp lại, tê dại, đang thăm dò lẫn nhau, cô cảm thấy hiếu kì, nhịn không được học theo động tác của anh, nhẹ nhàng đáp lại.
Uyển Yên lớn như vầy rồi chỉ mới hôn với Lục Nghiên Thanh thôi, cô đã xem qua không ít các video và bài báo miêu tả những nụ hôn nóng bỏng nhưng lại không hình dung ra được cảm giác của nụ hôn với Lục Nghiên Thanh.
Anh mạnh mẽ ngông nghênh, tùy ý ngạo mạn, nhưng bất luận là cách anh hôn cô hay là động tác ôm thì chỉ có Uyển Yên biết rằng sự dịu dàng duy nhất của người đàn ông này chỉ thuộc về một mình cô.
Cho đến khi cánh môi nhoi nhói đau, Uyển Yên đau đến nhíu mày, trực tiếp đẩy người đàn ông trước mặt ra, vội vàng đưa tay chạm vào miệng, cũng may là không chảy máu.
Cô tức giận giẫm chân anh, bụm lấy đôi môi sưng đỏ trừng anh: "Lục Nghiên Thanh, anh tuổi chó à! Đau quá!"
Chàng trai mím môi, đôi mắt sâu thẳm, cực kì bình tĩnh mà nhìn cô chăm chú, cười lưu manh xấu xa: "Đau cùng em."
Giống như lời nói tối qua, hoặc là cùng chết, cùng sống.
Đây là lời thoại kiểu Quỳnh Dao (*) gì thế!
(*) Quỳnh Dao là nhà văn, nhà biên kịch nhà sản xuất phim người Đài Loan, bà chuyên về tiểu thuyết lãng mạn dành cho độc giả nữ.
Mạnh Uyển Yên liếm bờ môi, bỗng nhiên không giận như thế nữa, cô nhỏ giọng hừ hừ: "Lục Nghiên Thanh, anh thật biến thái."
Lục Nghiên Thanh cười, môi mỏng vẽ lên một đường cong: "Không phải em thích anh biến thái sao."
Mạnh Uyển Yên cắn môi, trong lòng thầm mắng anh không biết xấu hổ rồi sau đó lại trịnh trọng hỏi anh: "Vậy anh có giữ lời không?"
Lục Nghiên Thanh rũ mắt xuống, ánh mắt lẳng lặng lướt nhìn hình dáng người con gái, giơ tay phải ra giống như một đứa nhóc, ngoắc ngón út.
Mạnh Uyển Yên không nhịn được cười, thuận đà móc lấy tay anh, sau đó ngón cái của hai người chạm vào nhau.
Anh nói 'chắc chắn sẽ giữ lời'.
***
Nghĩ lại chuyện trước đây, Uyển Yên cảm thấy bản thân còn khó chịu hơn khi gặp ác mộng.
Xem thời gian lần nữa đã là hơn bảy giờ, cô rời giường thu dọn đồ đạc xuống lầu, đúng lúc gặp được Lục Nghiên Thanh đang nói chuyện với đạo diễn, hình như là đang nói xe đón bọn họ đã lên đường rồi, một giờ sau có thể khởi hành.
Mặt mày Mạnh Uyển Yên vô cảm thu hồi ánh mắt, sau khi xuống lầu trực tiếp rẽ trái đến đình viện, lúc Lục Nghiên Thanh quay đầu vừa vặn nhìn thấy bóng lưng mảnh mai xinh đẹp của cô gái, tóc dài đen nhánh mềm mượt tùy ít buộc lên, bước chân cực nhanh.
Hoàn cảnh của nhà trọ này mà đoàn phim thuê ở rất tốt, trong đình viện còn một cây cầu nguyện rất lớn, lúc này đang là mùa hoa gòn (*) nở rộ, trên cây treo đầy dây vải màu vàng thích hợp với hoa gòn màu đỏ, trông đẹp chói mắt.
(*) Cây bông gòn còn được gọi là cây là cây bông gạo, nghe tên cứ tưởng nó màu trắng nhưng bông nó màu đỏ =))))
Trong đình viện, Tiểu Huyên và Trương Khải Hàng đang cùng treo dây cầu nguyện, hai người mới quen nhau vào tối hôm nhau liền trở thành bạn bè.
Nhìn thấy Uyển Yên xuống lầu, Tiểu Huyên vội vàng cầm dây vải vàng đi qua, cười nói: "Chị Uyển Yên, chị cũng viết một cái đi! Nghe nói cầu nguyện ở đây rất linh đấy."
Hôm qua bọn họ đã trải qua vụ nổ, hôm nay thì phải đi rồi, cách cầu nguyện này chỉ để cầu sự bình an suông sẻ thôi.
Thấy Mạnh Uyển Yên cầm vải vàng không có động tĩnh gì, Trương Khải Hàng cũng nhỏ giọng phụ họa: "Phải đấy, chị dâu! Chị cũng viết một cái đi, lấy may mắn!"
Cũng không biết người này kêu ai là chị dâu, Mạnh Uyển Yên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, sự tức giận tích tụ từ đâu bùng lên: "Ai là chị dâu của cậu."
Trương Khải Hàng há miệng, hơi ngại ngùng vò đầu, phát hiện ngôi sao lớn không thích nghe xưng hô này vì thế thức thời mà im lặng.
Nhận lấy bút của Tiểu Huyên đưa qua, Mạnh Uyển Yên cố tình tìm một chỗ không có người, sau khi im lặng, từng nét bút viết lên đó sáu chữ.
Sau khi viết xong cô xem xét một chút, cảm thấy rất hài lòng, nét chữ rõ ràng đẹp đẽ, đẹp hơn nhiều do với chữ như gà bới của Lục Nghiên Thanh.
Mạnh Uyển Yên cuộn tròn mảnh giấy đã viết xong lại, cột lên dây vải vàng, chỗ thấp nhất của cây cầu nguyện đã không còn chỗ nữa rồi, cô ngẩng đầu nhìn một lát, sau khi xác định xong vị trí thì nhón chân treo lên, Trương Khải Hàng đang muốn đến giúp thì nhìn thấy người ở sau lưng đi đến, ngầm hiểu dừng lại.
Mạnh Uyển Yên cố gắng nhón chân, thiếu một chút thì mới có thể treo lên được, cô duỗi thẳng cánh tay đủ chạm vào vị trí nhưng gót chân lại không chịu được mà chạm đất, phía sau lưng bỗng nhiên có thêm đôi bàn tay, mạch gân hiện rõ, khớp xương rõ ràng.
Lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông chạm nhẹ vào mu bàn tay cô, lấy dây vải màu vàng trên tay cô qua.
Biết đó là Lục Nghiên Thanh, hô hấp của Mạnh Uyển Yên cứng lại, nhón chân đi cướp lại, vội vàng nói: "Anh không được nhìn lén!"
Người đàn ông nhướng mày, cầm chặt cổ tay cô rồi lại buông ra, trong cổ tràn ra giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Anh không xem."
Mạnh Uyển Yên mím môi, lại cảm thấy nói câu này không đúng lắm, cô nhanh chóng thu tay lại chắp tay sau lưng, nhíu mày nhìn động tác nhanh chóng của người đàn ông giúp cô cột dây cầu nguyện lên cây bông gòn.
Thấy đội trưởng cột xong rồi, Trương Khải Hàng cũng cầm một dây cầu nguyện và giấy đưa cho anh, cười hi hi: "Lão đại, anh cũng viết một cái đi!"
Trương Khải Hàng dè dặt nhìn khuôn mặt như băng sương của Mạnh Uyển Yên, đè thấp giọng, âm thầm nói: "Lão đại, nghe nói cầu duyên ở cây này sẽ rất linh nghiệm, anh mau thử đi."
Lục Nghiên Thanh nhướng mày, đuôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên mang theo ý cười rất nhạt, "Đưa bút cho tôi."
Lúc anh viết tâm nguyện cũng không né tránh hay kiêng kị gì, Mạnh Uyển Yên, Trương Khải Hàng, Tiểu Huyên đứng ngay bên cạnh anh.
Năm ngón tay của Mạnh Uyển Yên thu lại, từ từ nắm chặt, tự nhủ với chính mình không được nhìn lén nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà liếc về hướng người đó.
Trương Khải Hàng và Tiểu Huyên cũng hóng không chê lớn chuyện, nhón chân lên nhìn trắng trợn.
Lục Nghiên Thanh rũ mắt, khóe môi cong lên mang theo ý cười, trải phẳng mảnh giấy nhỏ ra, từng nét từng nét viết lên: [Nguyện cưới Yên Nhi làm vợ.]
Mạnh Uyển Yên đang lạnh mặt nhìn anh, trong nháy mắt như có một luồng điện chạy thẳng vào tim cô, tê rần chạy khắp cơ thể.
Thật trùng hợp, cũng là sáu chữ.