Bên trong mật thất của Trấn Nam Điện không thấy ánh mặt trời, Quý Quan Kỳ căn bản không biết mình đã hôn mê bao lâu. Y tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, duy nhất có thể chắc chắn chính là bất kể y tỉnh dậy lúc nào, Ô Hành Bạch vẫn luôn ở đây.  
Quan hệ giữa bọn họ dường như đã kéo căng đến cực hạn, bất kể Ô Hành Bạch nói gì, Quý Quan Kỳ cũng không muốn trả lời hắn.  
"Ngươi đã hai ngày không ăn gì rồi, ta nấu chút cháo, uống một ít cho dễ chịu hơn." Ô Hành Bạch bưng cháo đến bên cạnh Quý Quan Kỳ. Y vẫn mặc bộ hỉ bào từ ngày đại hôn, thế nhưng khi cháo được đưa đến miệng, y lại nghiêng đầu né tránh, không chịu uống dù chỉ một ngụm.  
"Không ăn không uống thì làm sao mà chịu được?" Ô Hành Bạch trông có vẻ bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Sau khi linh lực bị phong tỏa, thân thể ngươi không thể chống đỡ mãi như vậy đâu."  
"Ngươi rốt cuộc muốn giam ta bao lâu?" Cuối cùng Quý Quan Kỳ cũng chịu mở miệng. Nhiều ngày không ăn uống khiến giọng y khàn đặc, khô khốc. "Thả ta ra."  
"..." Ô Hành Bạch nhìn dáng vẻ của Quý Quan Kỳ, đặt bát cháo sang một bên rồi nói: "Không ăn thì thôi, ta cũng không ép ngươi."  
Nghe vậy, Quý Quan Kỳ buồn cười. Không ép buộc? Cái gì gọi là không ép buộc? Giam giữ y thế này chẳng phải là một loại ép buộc sao?  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play