Bữa sáng của Lâm Huyên rất đơn giản, chỉ có cháo trắng, bánh bao và trứng luộc.
Khi Giang Lộc đang cúi đầu uống cháo, một giọng nói trầm thấp cất lên phá vỡ không khí yên lặng: “Chuyện tối qua, tôi xin lỗi cậu nhé.”
Giang Lộc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Lâm Huyên đang nhìn thẳng vào mình. Thấy cậu phản ứng, hắn cười khẽ, vẻ áy náy trong mắt hiện rõ: “Làm cậu sợ rồi hả? Cậu có nghĩ tôi là một kẻ biến thái không?”
“Không đâu,” Giang Lộc lắc đầu, mặc dù vẫn còn chút ngại ngùng, nhưng cậu không đến mức vội vàng gắn mác cho người khác: “Tôi hiểu mà.”
Chỉ vài bức tranh thôi, có gì mà phải coi là biến thái chứ? Dù vừa xuyên đến đây chưa lâu, Giang Lộc vẫn từng lang thang trên mạng, biết rằng có rất nhiều người vẽ các bức tranh… nhạy cảm đăng lên làm nội dung giải trí.
Huống hồ, Lâm Huyên sống một mình. Mọi góc trong căn nhà này đều thuộc không gian riêng của hắn. Việc hắn vẽ gì, đặt tranh ở đâu đều là quyền tự do cá nhân. Chuyện hắn sơ suất không cất kỹ và để bị nhìn thấy, hay lo lắng dì giúp việc có thể phát hiện ra là vấn đề của hắn.
Đêm qua, việc Giang Lộc vào nhà hắn vốn đã là một sự xâm phạm không mong đợi. Là một vị khách nên cậu cũng biết giữ chừng mực, chẳng định xen vào chuyện riêng của người khác.
“Vậy cậu thực sự không để bụng sao?” Lâm Huyên nhìn cậu hồi lâu rồi cười nhẹ, nói bằng giọng bâng quơ: “Bạn học Tiểu Lộc đúng là người thấu hiểu như vẻ bề ngoài nhỉ.”
“Nhưng tôi thực sự không biết phải vẽ tiếp thế nào…” Hắn nhíu mày, ngữ điệu thoáng chút bất lực, khẽ lẩm bẩm: “... Mà thôi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play