Nữ đồng chí cao ráo kia nói: “Yến Tử, cô chị ngốc của cô thế mà đến chợ bày hàng bán ghế rách, không sợ mất mặt à? Đã lớn thế này rồi mà còn không có nổi một công việc đàng hoàng.”
Nữ đồng chí thấp hơn cười lạnh một tiếng: “Nghèo chứ gì, nghèo đến mức khua chiêng gõ mõ, cơm cũng không đủ ăn, lại không giống chúng ta có công việc, chắc chắn phải bày hàng rong, mất mặt chết đi được, cô xem trong nhà máy chúng ta có ai đi bày hàng rong không?”
Người phụ nữ cao kia tiếp tục nói: "Nếu như đầu năm nay mà cô ta làm thế này thì coi như là đi theo con đường tư bản chủ nghĩa, sẽ bị đấu tố và diễu phố, dù sao thì cả đời này tôi cũng không bao giờ đi bán hàng rong, nếu không thì cả nhà tôi đều không ngẩng đầu lên được.”
Sắc mặt Vương Ngọc Yến trở nên rất khó coi, cảm thấy mất mặt, mà trước mặt đồng nghiệp thì mất mặt quá lớn.
Người phụ nữ cao lại đánh giá một lượt Kỷ Học Ninh bên cạnh Vương Ngọc Thanh, mặt đỏ bừng hỏi: "Người đó là anh rể cô sao? Mặc dù là đàn ông nhà quê, nhưng trông cao to và cường tráng, ăn mặc cũng sạch sẽ, không bẩn thỉu hôi hám, trông thì... ừm... dù sao thì chị cô đứng cạnh anh ta cũng không xứng đôi chút nào.”
Ánh mắt Vương Ngọc Yến cũng hướng về phía Kỷ Học Ninh, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, tim đập thình thịch, người này đẹp trai hơn bất kỳ người đàn ông nào cô từng gặp, đáng tiếc là quá nghèo, trong nhà còn có mấy người làm gánh nặng.
Cô ta hừ một tiếng: "Thì sao chứ, chẳng phải vẫn nghèo rớt mồng tơi sao, cả đời không ăn được lương thực do nhà nước cung cấp, cả đời không thể thành hộ khẩu thành phố.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play