Bà Lưu cầm nồi rỗng, dùng tay đập mạnh vào đó, tức giận nói: "Mặt mày còn dày hơn cả tường đất nhà này, bảo mày ăn thì mày ăn? Còn ăn hết cả một bữa cơm của nhà này? Mày là quỷ đói đầu thai à? Hay là nhà họ Kỷ nuôi không nổi mày, để mày đến cướp cơm nhà này ăn?"
Vương Ngọc Thanh vẫn cười, nhưng ánh mắt sắc bén hơn một chút: "Đồng chí Lưu Hoả, anh không muốn cho tôi ăn thì đừng giả vờ nói mấy lời khách sáo, danh tiếng của anh trong đội chúng ta tốt như vậy, tốt đến nỗi tôi còn tưởng anh thật sự bảo tôi ngồi xuống ăn."
Lưu Hoả đứng dậy, vẻ mặt hiền lành nói: "Tôi bảo cô ngồi xuống ăn, nhưng không bảo cô ăn hết phần của bố mẹ tôi, như vậy thì không phải để người ta cười cho à?"
Quả thật có người cười.
Vương Ngọc Thanh cũng không để ý, cô thở dài: "Tôi ăn lương thực của mình thì sao lại dày mặt? Nhưng mà, bà Lưu nói mặt tôi dày hơn tường đất, vậy thì mặt bà còn dày hơn cả tường thành."
Lưu Hoả mặt tối sầm lại.
Bố Lưu Hoả tức giận ngồi trên ghế, có vẻ như sắp ra tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT