Giống như đang nói: “Cái mà cò không thích, tôi giúp cô vứt đi nhé?” bình thường như vậy. 
Bùi Tân Di có một khoảnh khắc không thoải mái, không phải vì cảm thấy câu nói của Nguyên Quyết Minh có gì châm biếm, mà là cảm thấy câu nói đó tràn đầy ác ý, mà người tạo ra “ác” chính là bản thân mình. 
Là Lục Anh.
Trong đêm mưa bên bờ biển, mưa làm ướt sũng cả chàng trai và cô gái, đến lúc đó họ mới nhớ ra cần phải tìm nơi trú mưa.
Họ vội vàng chạy vào một nhà trọ, trên lông mi và đôi môi vẫn còn đọng những giọt nước. Sự bất an và sợ hãi vẫn bao trùm lấy họ, nên khi A Ngụy nói muốn một phòng, Lục Anh không cảm thấy có ý nghĩa gì khác. Họ muốn ở bên nhau. 
Căn phòng rất cũ kỹ, trong mắt Lục Anh thì không khác gì nhà của A Ngụy. Hai chiếc giường gỗ dựa vào hai bên tường, có một cửa sổ rất nhỏ ở trên cao, không thể gọi là cửa sổ, nên gọi là lỗ thông gió. Trong không khí có một mùi mốc nhẹ, giống như mùi của miếng bọt biển đã ngâm trong nước biển. 
Thực ra hai người đã dần quen với việc ở chung một phòng, nhưng hôm nay khác với mọi ngày, họ vừa mới hôn nhau. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play