Mãi đến năm mười ba tuổi, Chu Giác mới biết có những bé gái cần được dỗ dành mới ngủ được. Bùi Tân Di chính là người được dỗ dành lớn lên, mà chính cô cũng dỗ dành Chu Giác lớn lên như vậy, dù năm mười ba tuổi thì đã quá tuổi để cần điều đó.
Bùi Tân Di chưa bao giờ kể truyện cổ tích, chỉ đọc những cuốn sách mà vào thời điểm đó, Chu Giác vẫn thấy khá khó hiểu. Bùi Tân Di không phải ngày nào cũng đến chỗ ở của anh em nhà họ Chu, không phải lúc nào cũng có cơ hội dỗ Chu Giác ngủ, vậy nên dù đọc gì đi nữa, Chu Giác cũng rất vui.
Vào ngày sinh nhật của Bát đệ và Cửu muội nhà họ Bùi, Chu Giác nghe anh trai nói: “Hôm nay cô Sáu sẽ không đến.” Nhưng Bùi Tân Di vẫn đến, khiến Chu Giác vui mừng khôn xiết.
“Vào mùa xuân, những đóa đỗ quyên đỏ rực trên núi, trong cơn mưa dai dẳng, rơi lả tả không dứt, đỏ mãi không thôi. 
Vào mùa hè, em leo qua những luống đất vàng để đi học, hai bên đường nở đầy hoa dâm bụt đỏ rực, nóng như những mặt trời nhỏ bị cháy dở. 
Thu và đông thì…”
Chu Giác gần như sắp ngủ, không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô Sáu đọc “Lò hương thứ hai” của Trương Ái Linh. Cô Sáu nói đây là một bi kịch đã định sẵn ngay từ lúc bắt đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play