Khanh Hoan không ngờ mình sẽ bị từ chối, cô cho rằng Yến Hoài lưu số cô là đang đợi cô đến tìm anh, chỉ là anh hơi thẹn thùng mà thôi.
Đột nhiên bị từ chối thế này, giọng cô chợt nhỏ xuống. Nếu Nghiêm Quyết có thể nhìn thấy thì lông mi cô cụp xuống, cả người như bé thỏ con héo rũ, vừa hoang mang vừa mất mát: “Em kiếm tiền, muốn mua quà tặng cho anh, vậy mà anh cũng không muốn sao?”
Chỉ tặng quà thôi à?
Nghiêm Quyết phát hiện mình nghĩ nhiều lại nghĩ sai lệch, yết hầu chuyển động lên xuống, nghe thấy âm thanh đau lòng của Khanh Hoan, một loại bản năng không biết từ đâu ra giục giã anh lập tức đồng ý với cô, dù cô muốn gì cũng được, anh đều có thể đồng ý, chỉ cần cô có thể vui lên.
Ngay lúc anh sắp sửa mở miệng đồng ý thì lý trí đột nhiên ùa về, Nghiêm Quyết cất giọng dửng dưng: “Không thể.” Dừng một chút, anh nói: “Không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy, còn có…”
Trước mắt anh hiện lên dáng vẻ Khanh Hoan ôm bánh bao, khóc đến đau lòng, anh chau mày, nhắm mắt lại, giọng điệu không có gì khác thường: “Sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Dứt lời anh lập tức cúp máy, không cho bản thân có cơ hội mềm lòng rồi lại hối hận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT