Dường như Trần Lệ cũng nhớ đến Khanh Hoan, quét mắt tìm cô: “Mẹ nghe Noãn Noãn, không nói việc đó nữa. Hoan Hoan đâu rồi? Sao con bé không ở đây, sợ chúng ta trách con bé sao?” Bà ta khẽ cười: “Đứa bé ngốc này, mẹ là mẹ nuôi đã nuôi lớn con, vĩnh viễn sẽ là mẹ con, cho dù con có làm sai chuyện gì thì mẹ và Noãn Noãn đều sẽ tha thứ cho con!”
Chu Noãn Noãn tìm kiếm Khanh Hoan trong đám người nhưng không tìm được, trong lòng hơi thất vọng. Cô ta có lòng bảo Trần Lệ đợi một chút, đợi tìm được Khanh Hoan rồi nói tiếp nhưng Trần Lệ không chờ nổi, thời gian giao ước với hội đồng quản trị đến rồi.
Bà ta trấn an nhìn Chu Noãn Noãn, ý bảo cô ta lấy đại cục làm trọng, sau đó cho người mở màn hình, nở nụ cười đoan trang: “Nếu Khanh Hoan ngại xuất hiện thì chúng ta sẽ không ép con bé nữa. Các thành viên của hội đồng quản trị còn đang đợi đưa ủy nhiệm thư cho tôi, tôi vẫn không nên để họ đợi lâu.”
Nụ cười của bà ta tươi tắn hơn, giơ chén rượu trong tay lên: “Mời mọi người cùng nhau chứng kiến…”
Bà ta quay đầu, nghĩ rằng có thể nhìn thấy các thành viên hội đồng quản trị ngồi đầu bài nhưng màn hình là một màu đen nhánh. Bà ta quay đầu lại, đang định bảo nhiên viên công tác điều chỉnh thiết bị lần nữa thì thấy các khách mời tự đồng tách đôi ra, có một cô gái trẻ từ giữa bước tới.
Cô mặc bộ váy lụa màu sương mù, làn váy xếp ly xòe ra từ eo. Eo cô nhỏ như có thể nắm lấy bằng một tay, giữa làn váy là đôi chân dài thoắt ẩn thoắt hiện.
Vẻ đẹp của cô nhận được từng đợt cảm thán của khách khứa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play