Trong một đêm, Chu Noãn Noãn đã tăng lên gần ba trăm nghìn fan.

Để phối hợp với hotsearch, Mạch Đóa Nhi cố tình gọi Chu Noãn Noãn dậy rất sớm, đến bệnh viện “chăm sóc” Khanh Hoan.

Chu Noãn Noãn vẫn còn vương vấn nỗi sợ của hôm qua: “Dì Mạnh à, nếu Hoan Hoan vẫn như ngày hôm qua…”

“Yên tâm, Khanh Hoan giả vờ đấy. Y tá chăm sóc con bé đều nói khi nó biết mình bị hủy dung thì không thể chấp nhận được. Cũng không biết được “cao nhân” nào chỉ điểm mới diễn như hôm qua.” Mạnh Đóa Nhi an ủi Chu Noãn Noãn, rồi ra hiệu cho nhân viên công tác đưa hộp giữ nhiệt cho Chu Noãn Noãn: “Đây là cháo mà dì cho người mua ở ngoài, lát nữa con cứ nói là do con đích thân nấu nhé.”

Tuy Chu Noãn Noãn cảm thấy nói dối là không tốt nhưng Mạnh Đóa Nhi vì vị trưởng bối mà cô ta kính trọng, cô ta là tiểu bối, không nên làm trái lời của bà: “Vâng.”

Vừa đến cửa phòng bệnh họ đã nghe thấy âm thanh run rẩy từ bên trong: “Mặt của mình! Mặt của mình bị sao thế này?! Sao lại trở nên xấu xí như vậy?”

Mạnh Đóa Nhi tỏ vẻ “Dì biết mà” rồi nhướng mày nhìn Chu Noãn Noãn: “Nhìn xem, hôm nay Khanh Hoan không diễn nổi nữa rồi.” Sau đó đưa mắt ra hiệu cho người quay phim, máy quay phim lập tức được giơ lên chuẩn bị.  

Ống kính chĩa về phía Chu Noãn Noãn, nhìn nghiêng thì cô ta trông như đang khóc, có vẻ như là đau khổ, tan nát cõi lòng vì Khanh Hoan.

Người quay phim đã quay lại tiếng khóc bi thương của Khanh Hoan theo yêu cầu của Mạnh Đóa Nhi.

Khán giả lập tức bật chế độ cười nhạo:

[Chẳng phải hôm qua Khanh Hoan còn làm bộ rất thích đầu heo của mình, cảm thấy mình đẹp như thiên đàng sao? Hừ, diễn kịch thì không xong nhưng trong thực tế lại diễn rất giỏi đấy!]

[Hôm qua còn tưởng Khanh Hoan trở thành con ngốc, hôm nay xem ra cô ta vốn chỉ giả vờ thôi! Có thể là cô ta giả ngây giả dại để mượn cơ hội mắng thiên thần nhỏ Noãn Noãn của chúng ta xấu xí đấy, đúng là tâm tư ác độc thật, càng nghĩ càng ớn!]

[Đau lòng cho Noãn Noãn! Bao nhiêu dịu dàng đều trao lầm cho một ả điếm giỏi diễn kịch!] 

Cùng với những dòng bình luận bất mãn, Chu Noãn Noãn xách hộp giữ nhiệt, đẩy cửa phòng bước vào cùng người quay phim. Khanh Hoan đang quay lưng về phía bọn họ, nhìn vào gương và xoa xoa khuôn mặt đã bị hủy hoại của mình.

Nước mắt của Chu Noãn Noãn lập tức trào ra: “Hoan Hoan, xin em đừng tổn thương chính mình! Tuy mặt em bị hủy hoại nhưng em vẫn còn có chị, chị sẽ chịu đựng cùng em!”

Chu Noãn Noãn vừa đi về phía Khanh Hoan, vừa mở hộp canh gà: “Điều quan trọng nhất của một con người không phải là vẻ ngoài, mà là tâm hồn bên trong. Chỉ cần em tự tin, lạc quan bước về phía trước thì cho dù em có xấu xí đi chăng nữa cũng sẽ có rất nhiều người yêu mến em!”

“Thật sao ạ?” Khanh Hoan đến từ Tu tiên giới lần đầu tiên được nhận canh gà, hơi cảm động.

“Thật đấy!” Chu Noãn Noãn nhẹ giọng: “Giờ em quay đầu lại để chị xem mặt em bị sao trước đã, được không?”

Mới sáng sớm mà Khanh Hoan đã suy sụp như vậy, chắc chắn là dị ứng trên mặt đã nghiêm trọng hơn rồi.

Chu Noãn Noãn tưởng tượng vẻ mặt thê thảm của Khanh Hoan thì càng lo lắng hơn.

Các bình luận “ĐỪNG!!” điên cuồng chạy kín màn hình, lúc một bình luận bảo: [Chắc chắn là mặt của Khanh Hoan rất nghiêm trọng! Đầu heo là đã ghê tởm lắm rồi! Tôi không thể tưởng tượng được bây giờ Khanh Hoan xấu thế nào!] thì Khanh Hoan chậm rãi quay người lại.

Ánh mặt trời chiếu vào.

Dừng trên khuôn mặt nhỏ lạnh nhạt.

Collagen căng mọng, thêm một chút cảm giác nữ tính thuần khiết trên gương mặt quyến rũ.

Đôi mắt đào hoa mê hồn, có thêm ánh sáng càng trong suốt sáng ngời hơn.

Khẽ chớp mắt một cái thôi đã như rút đi toàn bộ dưỡng khí trên thế giới này khiến người ta không kìm được mà nín thở.

Rầm.

Hộp giữ nhiệt rơi xuống đất. 

Chu Noãn Noãn nhìn Khanh Hoan với khuôn mặt cứng đờ, hai dòng máu mũi đỏ nóng chảy xuống.

“Mặt em…” Giọng của Chu Noãn Noãn run lên, cô ta khó tin chỉ vào Khanh Hoan.

Khanh Hoan trơ mắt nhìn Chu Noãn Noãn chảy máu mũi vì vẻ xấu xí của mình, có nội thương, cũng có đau từ trong tim. Cô che khuôn mặt có lực sát thương của mình lại để tránh làm tổn thương người vô tội.

Giọng của cô còn run hơn Chu Noãn Noãn: “Xin lỗi chị nhiều, em không cố ý làm chị khó chịu đâu.”

“Em cũng không biết tại sao, tối qua em bất cẩn ngủ quên, sau đó tỉnh dậy đã phát hiện, phát hiện..” Khanh Hoan phải tự điều chỉnh cảm xúc mấy lần mới nói được đoạn đau thương nhất: “Khuôn mặt to bự kiều diễm xinh đẹp của em mất tiêu rồi.”

Nỗi đau chân thật của Khanh Hoan khiến cho cư dân mạng bừng tỉnh khỏi cái xoay người đầy xinh đẹp vừa rồi của cô, giờ trên màn hình toàn là tiếng cười nghiêng ngả:

[Không được rồi! Tui cười muốn bể bụng rồi! Gương mặt to bự kiều diễm xinh đẹp của Khanh Hoan mất tiêu luôn, ha ha ha!]

[Mấy người có còn là người không, Khanh Hoan đau lòng như vậy rồi mà mấy người còn cười được! Mấy người đúng là...Phì, ha ha ha ha, không được rồi, tôi không nhịn được nữa!]

[Ha ha ha, Khanh Hoan còn xin lỗi Chu Noãn Noãn nữa, nói xin lỗi vì em xấu đến nỗi khiến chị chảy máu mũi. Suýt nữa tui cười đến rách chăn rồi!]

Chu Noãn Noãn ngơ ngác nhìn Khanh Hoan với hai hàng máu mũi.

Cô ta không thể hiểu được, mới hôm qua mặt của Khanh Hoan còn nghiêm trọng như vậy mà. Bác sĩ còn nói do nguyên nhân dị ứng có chút đặc thù nên không có cách nào phục hồi được.

Nhưng sao chỉ trong một đêm mà con bé đã trông ổn hơn rồi?!

Hơn nữa hình như còn đẹp hơn lúc chưa bị dị ứng.

Chu Noãn Noãn âm thầm siết chặt tay nắm tay, đáy lòng dấy lên một cảm xúc u ám.

Song, cô ta cũng không thể hiện ra mặt, chuyển từ cảm xúc kiếp sợ sang ngạc nhiên vì vui mừng một cách rất tự nhiên: “Hoan Hoan, mặt của em tốt lên rồi! Tốt quá đi mất!”

Khanh Hoan lộ ra đôi mắt bi phẫn qua khe hở ngón tay, lên án Chu Noãn Noãn: “Tại sao trong lúc em đau lòng thề này mà chị còn mỉa mai em một cách tàn nhẫn như vậy?!”

“Chẳng lẽ chị không nhìn ra khuôn mặt to như bánh nướng xinh đẹp của em, đã biến thành…” Khanh Hoan hít sâu một hơi, dặn lòng phải kiên cường, “Khuôn mặt nhỏ như bàn tay sao?”

Mặt to như bánh nướng xinh đẹp?

Chu Noãn Noãn không biết tiếp lời thế nào: “Ờm…”

“Chị không hiểu đâu!” Khanh Hoan lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm mà cười khổ: “Người may mắn chỉ thiếu mỗi một chữ “to” là thành khuôn mặt to như bánh nướng như chị mãi mãi không thể hiểu được nỗi khổ của những người có khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay như bọn em đâu.”

Sắc mặt của Chu Noãn Noãn chuyển hết màu này sang màu kia.

Những tiếng cười dữ dội lại tiếp tục xuất hiện trên sóng bình luận:

[Mặt to như bánh nướng bước ra khỏi hàng! Cảm ơn Khanh Hoan đã “cải chính” cho những người mặt to như bánh nướng chúng tôi, bọn mình là xinh đẹp nhất!]

[Ha ha ha, tôi muốn nói với nhóm fan nhan sắc của Chu Noãn Noãn rằng khuôn mặt của Chu Noãn Noãn rất bẹt, rất tròn như cái bánh. Tuy Khanh Hoan là một phế vật nhưng nhan sắc thì khỏi bàn, có thể treo Noãn Noãn lên đánh luôn đấy!]  

[Ờmm...Chu Noãn Noãn có thể lau máu mũi đi rồi diễn vai bông sen trắng được không? Tui cực kỳ muốn vươn tay vào màn hình để lau máu mũi cho cô ta luôn á!]

[Bên trên dừng nói Noãn Noãn của chúng tôi là bông sen trắng đi, rõ ràng Khanh Hoan mới là có mùi trà trong trà đấy! Nói ai là người may mắn khi có mặt bánh bột bắp hả? Tôi thấy cô ấy mới là người may mắn đó! Cả nhà cô ấy đều là người may mắn!]

[Xin fan của Chu Noãn Noãn ở lầu trên bình tĩnh một chút đi, coi coi mình mới viết cái gì!]

Chu Noãn Noãn mờ mịt nhìn Mạnh Đóa Nhi, không biết tiếp theo phải làm cái gì.

Sắc mặt của Mạnh Đóa Nhi, người từng kinh qua vô số trường hợp, kiến thức rộng rãi trở nên nghiêm trọng. Bà chưa từng gặp một đối thủ nào có chiến thuật thế này.

Mặt khá hơn nhưng đầu óc hỏng rồi, cố tình biến thành đứa ngốc mà mọi người đang khoái nhất.

Trong nhất thời, bà không thể phân biệt được đây có phải là do Khanh Hoan tự mình trù tính hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play