Trong kịch bản mà cô ta đã soạn với Mạnh Đóa Nhi thì Khanh Hoan bị hủy dung đáng lẽ sẽ ghen ghét khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, trơn bóng của cô ta, không những từ chối ý tốt mà còn vừa chửi vừa đánh cô ta.

Đương nhiên, cô ta không làm chuyện này để bôi đen Khanh Hoan.

Khanh Hoan là em gái thân yêu của cô ta, cô ta sẽ không hại cô.

Bây giờ Khanh Hoan bị hủy dung, cho dù cô có làm chuyện gì kích động thì dân mạng cũng sẽ thông cảm cho cô.

Mà cô ta có thể dựa vào việc không một câu oán hận trước sự chửi mắng, đánh đập của Khanh Hoan để hút một làn sóng fan.

Cô ta làm vậy không phải vì bản thân, mà là vì Khanh Hoan.

“Hoan Hoan à, có phải em quá đau khổ nên không thể chấp nhận sự thật này không?” Chu Noãn Noãn lo lắng nhìn Khanh Hoan, nhẹ giọng bảo: “Tuy rằng em bị hủy dung, nhưng em còn có chị, chị sẽ không bao giờ ghét bỏ em. Chị sẽ mang theo, mang theo ước mơ của em để đứng trên sân khấu sáng rực rỡ nhất.”

Sóng bình luận ầm ầm bảo Noãn Noãn đẹp người đẹp nết, luôn ủng hộ Noãn Noãn. 

Tống Hi hận đến ngứa răng.

Trông Chu Noãn Noãn như đang quan tâm Khanh Hoan nhưng thực ra là như đang rắc muối lên vết thương của Khanh Hoan.

Khanh Hoan lại tỏ ra khó hiểu hơn: “Chị sẽ không ghét bỏ em sao? Tại sao chị muốn ghét bỏ em?”

Chu Noãn Noãn lại không thể nói lời thoại kế tiếp.

Bởi vì câu hỏi của Khanh Hoan không giống như trong kịch bản, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều sững người một cách lạ kỳ.

Chỉ có mỗi Khanh Hoan là giơ tay ôm đầu heo của mình, mỉm cười vui vẻ nhìn bản thân trong gương: “Em xinh đẹp thế này. Đẹp đến rung động lòng người, rung động tâm can.”

Sau đó lại nhìn Chu Noãn Noãn như nhìn một kẻ điên: “Có ghét thì cũng nên ghét chị đó.”

Đừng nói đến đám người Chu Noãn Noãn trong phòng bệnh.

Ngay cả khán giả cũng đứng hình rồi.

Khanh Hoan nghiêm túc nói hết lời: “Ghét bỏ dung mạo tầm thường, thậm chí hơi xấu xí của chị.”

Có thể tưởng tượng được không?!

Một cái đầu heo nghiêm túc nói với mối tình đầu quốc dân rằng:

Em ghét bỏ chị xấu xí.

Đây không phải là điều kỳ quái nhất, kỳ quái nhất là đầu heo này lại nói nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến nỗi mém nữa là khán giả tin sái cổ rồi.

Bây giờ Chu Noãn Noãn thật sự muốn khóc, cô ta bị một cái đầu heo chê bai.

Khanh Hoan vốn không rảnh để lo đến Chu Noãn Noãn, cô ôm khuôn mặt to bự của mình, vui vẻ nhìn vào gương.

Xấu cả đời, cuối cùng trùng sinh cũng khiến cô được đẹp một lần.

Cảm ơn ông trời!

Cảm ơn những con người chính nghĩa đã nói cô là nữ ma đầu vào cùng nhau treo cổ cô.

Cảm ơn tia sét đã đánh chết cô!

Cảm ơn mọi người, nếu không có sự nỗ lực của mọi người thì cô sẽ không được đẹp đến nỗi khiến người khác tan nát cõi lòng như bây giờ.

Khanh Hoan thẹn thùng che mặt heo, cô không dám nhìn mình nữa, nếu nhìn nữa thì cô sẽ yêu chính mình mất thôi.

Chu Noãn Noãn sợ ngây người, Mạnh Đóa Nhi cũng sợ choáng váng, ngay cả người quay phim cũng choáng váng theo. Anh ta quay máy quay về phía Khanh Hoan mà quên mất phải quay nhân vật chính là Chu Noãn Noãn đây. 

Sóng bình luận nhìn đầu heo thẹn thùng, ngây ngô cười cười tự nhìn lén mình.

[Èmm… Tự nhiên, tự nhiên thấy hơi đáng yêu ha?]

[Đây là việc nhìn đầu heo nhiều cũng cảm thấy xinh đẹp trong truyền thuyết sao?]

[Tôi khâm phục sự dũng cảm của Khanh Hoan, lúc xinh đẹp tự tin thì không nói, đến lúc xấu mà còn điên cuồng như vậy. Respect!]

[Hủy dung thì sao? Tôi bị hủy dung thì tôi đảo ngược thẩm mỹ lại chẳng phải là OK rồi sao? Tôi vẫn thích Khanh Hoan hơn một người bị hủy dung mà khóc lóc thảm thiết!]

Chu Noãn Noãn há hốc mồm nhìn Khanh Hoan đang soi đầu heo của mình trong gương, rồi quay sang nhìn Mạnh Đóa Nhi với ánh mắt cầu cứu.

Sóng bình luận trái ngược với những mong muốn của Mạnh Đóa Nhi, khiến bà rất không hài lòng.

Ánh mắt bà dừng trên người Khanh Hoan, hơi nhíu mày.

Bình hoa phế vật này đã bị hủy dung vậy mà bắt đầu có đầu óc, có kỹ thuật diễn xuất rồi.

Cái chiêu giả ngây giả dại này không những ngăn được Chu Noãn Noãn hút máu cô mà còn khiến người qua đường nhìn cô với một con mắt khác.

Được đấy!

Mạnh Đóa Nhi nhìn Khanh Hoan với ánh mắt tán thưởng hơn, rồi lại cho Chu Noãn Noãn ánh mắt rút lui trước đi.

Đối mặt với kẻ địch mạnh, bọn họ không thể cứng rắn hoài được.

Khanh Hoan có thể diễn một lúc, nhưng có thể diễn cả đời sao?

Nói không chừng, bây giờ Khanh Hoan đang diễn một cách hoàn hảo nhưng trong lòng lại đang rỉ máu.

Nếu người khác kích thích Khanh Hoan, Khanh Hoan có thể không để bụng. Nhưng Chu Noãn Noãn đến kích thích Khanh Khanh thì Khanh Hoan không thể không khó chịu được!

Chu Noãn Noãn nhận được ánh mắt của Mạnh Đóa Nhi, rưng rưng nước mắt nhìn Khanh Hoan: “Hoan Hoan, chắc là vì cú sốc quá lớn nên em nhất thời không thể chấp nhận được, mới thành ra thế này… Chị thật sự muốn ở bên em nhưng hình như em không thích chị ở đây.”

Cô ta sụt sịt, nở nụ cười vừa kiên cường vừa chua xót với đôi mắt mơ màng, đẫm lệ: “Vậy chị không ở đây để làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em nữa, ngày mai, ngày mai chị sẽ đến thăm em sao nhé.”

Cuối cùng Khanh Hoan mới rời mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp của mình, nhìn Chu Noãn Noãn: “Thôi, chị đừng đến thăm em.”

Ánh mắt cẩn trọng của Chu Noãn Noãn khiến nhóm fan Noãn Bảo của cô ta cực kỳ đau lòng. Bọn họ đau lòng cho Chu Noãn Noãn bao nhiêu thì càng không vừa mắt Khanh Hoan đang mê mẩn cái đầu heo của mình bấy nhiêu.

[Khanh Hoan quá đáng quá! Noãn Noãn của chúng ta xem cô ta là em gái. Khi cô ta xảy ra chuyện thì Noãn Noãn của chúng ta chẳng còn quan tâm đến việc luyện tập, đặc biệt đến đây thăm cô ta. Còn cô ta thì sao?! Cô ta còn không muốn Noãn Noãn đến thăm! Hừ! Ngày thường thì ghen ghét với Noãn Noãn của chúng ta. Bây giờ hủy dung rồi thì lại càng ghen tị với khuôn mặt xinh đẹp của Noãn Noãn chúng ta.]

Người qua đường cũng cho rằng Khanh Hoan không biết tốt xấu, lòng dạ quá hẹp hòi!

Có Khanh Hoan làm nền, Chu Noãn Noãn càng giống như một thiên sứ nhỏ ấm áp, lương thiện.

Mạnh Đóa Nhi nhìn các bình luận trên màn hình, khóe miệng cong lên vẻ hài lòng.

Chu Noãn Noãn lén nhìn Mạnh Đóa Nhi, thấy nụ cười của Mạnh Đóa Nhi thì biết hiệu quả mà bà mong muốn đã đạt được rồi.

Chu Noãn Noãn hít sâu một hơi, đang chuẩn bị miễn cưỡng mỉm cười, bao dung cho thái độ thù địch, tùy hứng của Khanh Hoan thì thấy Khanh Hoan nâng cái đầu heo của mình lên, thật lòng lo lắng: “Em sợ chị nhìn thấy gương mặt lớn đẹp đẽ của em, trong lòng sẽ không thoải mái.”

Chu Noãn Noãn sững sờ: Mặt lớn...đẹp, đẹp đẽ?

Mạnh Đóa Nhi đang đọc bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp trên điện thoại suýt nữa làm rơi điện thoại.

Cao thủ!

Khanh Hoan đúng là cao thủ!

Ngu ngốc khiến bà suýt nữa phì cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play