Khanh Hoan cũng không biết khu rừng này bị gì, nhưng cô biết nếu cứ tiếp tục chạy thế này thì chỉ có một kết quả thôi.
Khanh Hoan ngừng bước, nhìn Nghiêm Quyết: “Tôi không muốn chạy nữa.”
“Vậy thì chúng ta không chạy nữa.” Nghiêm Quyết không hỏi lý do, chỉ đồng ý với cô.
“Anh phải chạy tiếp.” Khanh Hoan nhìn thương tích trên người anh: “Anh ở lại sẽ liên lụy đến tôi.” Anh hồi phục rất nhanh, nhưng không nhanh đến mức có thể đối phó với đám người tu tiên ngay lúc này.
Nghiêm Quyết cong môi, Khanh Hoan nghi ngờ anh ta có bị thương trong não không. Cô đã nói anh ta vướng chân, không muốn đi chung với anh ta nữa mà anh ta còn cười được, cô quay mặt đi, vừa định giục Nghiêm Quyết tiếp tục chạy thì cằm bị anh nắm lấy, sức tay vừa phải nên không làm cô đau, lại có thể xoay mặt cô đối diện với anh.
“Hoan Hoan.” Anh gọi tên cô: “Anh biết em định làm gì.”
Nghiêm Quyết thật sự sở hữu cặp mắt đào hoa, lúc lạnh lùng như băng thì làm cho người khác không dám đến gần, khi vương chút ái tình thì một ánh mắt cũng đủ để tim người ta đập thình thịch.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT