Khán giả ngốc nghếch thậm chí chưa ý thức được mình đã trở thành fan trung thành của Khanh Hoan nhìn thấy cánh tay xăm thô ráp của Quan Quán Quán, toàn bộ đạn đều không tốt: [A a a, Khanh ngốc chạy mau đi! Gia đình phải xăm trổ cánh tay lúc thành niên không phải là người chúng ta có thể chọc vào đâu!]

Khanh Hoan nhìn chằm chặp cánh tay xăm trổ kinh khủng của Quan Quán Quán vài giây, sau đó bật cười: “Đáng yêu quá! Tôi rất thích!”

Cái này mà đáng yêu?! Sóng bình luận kêu rên: 

[Bé Đại Bàng, thẩm mỹ của em có thể bình thường một chút trong thời điểm mấu chốt không?]

“Vậy thì chúng ta là bạn bè!” Quan Quán Quán nhướng mày nhìn Khanh Hoan, đạo diễn bên cạnh ra hiệu bảo cô ấy che cánh tay xăm trổ lại, Quan Quán Quán cũng nghe lời làm theo.  

Đạo diễn thấy máy quay đến đây thì thuận miệng hỏi Quan Quán Quán một câu, tại sao lại muốn làm bạn với Khanh Hoan.

“Bởi vì Khanh Hoan xinh đẹp đó.” Quan Quán Quán hợp tình hợp lý trả lời: “Tớ là nhan khống.”

Nhìn khuôn mặt xấu xí thế này của cô mà còn có thể nói ra hai chữ “xinh đẹp”, Khanh Hoan cảm động nhìn Quan Quán Quán.

Người tốt.

Nhưng mà: “Nhan khống là gì?”

“Chính là loại người thích người xinh đẹp, có giá trị nhan sắc cao.” Quan Quán Quán nghe nói Khanh Hoan bị dị ứng não nên giải thích cho cô.

“Hoan Hoan.” Giọng của Chu Noãn Noãn xen vào, cô ta đi đến bên người Khanh Hoan, đôi mắt lại đỏ ửng, dường như không nhìn thấy người quay phim đi theo bên Khanh Hoan, giọng nói run rẩy: “Chị biết em thích anh Minh Huyên. Hôm nay anh ấy nói chuyện với chị làm em không vui, có đúng không? Chị có thể giải thích.”

Lời nói của Chu Noãn Noãn khiến đạo diễn rất hứng thú, âm thầm ra hiệu cho máy quay theo sát, thu toàn bộ âm thanh vào.

Fan của Thịnh Minh Huyên vẫn chưa rời khỏi sóng bình luận lại bắt đầu chửi mát:

[Khanh Hoan mà cũng có mặt mũi thích anh trai của chúng ta? Bình hoa phế vật tuyến 38 lưu lượng toàn dựa vào cọ nhiệt, cô ta xứng sao?]

Anh Minh Huyên? Là người đàn ông có gương mặt cay mắt kia hả?

Khanh Hoan lắc đầu: “Em không thích anh ta.”

Nhớ đến từ mới vừa học được, Khanh Hoan đã áp dụng vào thực tiễn ngay: “Em cũng là nhan khống.”

Fan đang kêu gào Khanh Hoan không xứng để thích anh Minh Huyên của bọn họ yên tĩnh.

Nhưng họ mong muốn, Khanh Hoan không thích anh trai của họ.

Người ta là nhan khống, chỉ thích người đẹp thôi.

Sau khi Thịnh Minh Huyên trở về, anh ta lướt đến video Khanh Hoan nói không thích anh ta, còn nói mình là nhan khống.

Anh ta lạnh lùng cong môi.

Lại định thu hút sự chú ý của anh ta bằng mấy hành vi kỳ quái.

Ký túc xá từ lớp A đến lớp F cũng được bố trí dựa vào cấp bậc, lớp A là tốt nhất với phòng đơn sang trọng, còn lớp F là phòng bốn người đơn sơ nhất.

Khanh Hoan và Quan Quán Quán ăn cơm tối xong thì tạm biệt nhau, đều nói mình phải về ký túc xá. 

Kết quả là vài phút sau, hai người gặp lại tại ký túc xá cuối cùng của lớp F.

Khoảnh khắc hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng thời hình ảnh đứng hình, khó xử khiến người xem livestream cười nghiêng ngả trước màn hình.

Thật sự là Khanh Hoan và Quan Quán Quán không cố ý.

Bởi vì một số nguyên nhân nên Quan Quán Quán đến muộn vài ngày, do bỏ lỡ phần xếp hạng nên cô ấy được xếp thẳng vào lớp F luôn. Lúc cô ấy đến, đúng ngay lúc Khanh Hoan vào viện vì dị ứng, bởi vậy cô ấy không biết chủ nhân của chiếc giường trống trong ký túc xá của bọn họ là Khanh Hoan.

Mà Khanh Hoan lại không biết ký túc xá của mình ở đâu nên cứ đi hướng ngược lại, đi một vòng mới trở về.

Duyên, đúng là tuyệt vời không thể tả.

“Tốt quá!” Quan Quán Quán nở nụ cười ngọt ngào: “Tôi vốn định bảo cấp dưới của tôi thu mua tổ chương trình để xếp chúng ta vào chung một phòng cho bớt việc!”

Nếu đổi thành người khác thì nhất định khán giả sẽ spam chấm hỏi đầy màn hình, kinh ngạc tại sao có thể nói hai chữ “thu mua” to như vậy.

Nhưng người nói lời này là công chúa nhỏ Quan Quán Quán có cánh tay xăm trổ.

Sóng bình luận tập mãi cũng thành quen, còn hơi vui mừng: 

[Được đấy! Sau này Khanh ngốc có tiểu phúc bà 3G che chở, bọn tui cũng yên tâm rồi!]

Ba chữ cái đầu trong tên Quan Quán Quán đều là G nên là 3G(*).

(*) Bính âm của Quan Quán Quán là Guan Guan Guan.

Còn về phần tiểu phú bà…

Trước khi các thí sinh tiến vào, tổ chương trình không hề suy nghĩ nhiều, dựa vào nguyên tắc để thí sinh sống thoải mái hơn nên cho phép thí sinh tự mang theo giường riêng.  

Bọn họ vốn không ngờ rằng quyết định này sẽ mang đến bao nhiêu điều ngoài ý muốn.

Dù sao cũng không ai ngờ rằng sẽ có ba tiểu phú bà vào sống trong phòng bốn người của lớp F. Lúc mỗi người chuyển vào đều mang theo một đội trang trí, đổi chiếc giường đơn phổ thông thành giường công chúa cao quý với nệm cao su, thậm chí còn trang trí xung quanh và gắn thêm bậc thang.

Hơi thở nhân dân tệ nồng đậm, phong cách hoàn toàn khác với những thí sinh chỉ mang theo khăn trải giường hoặc chăn bông của mình theo.

Dưới sự tương phản ngang tàng này, chiếc giường nhỏ trải ga giường hoa của Khanh Hoan trông rất mộc mạc.

Có bàn phím mượn chuyện này cười nhạo cô là đỗ nghèo khỉ duy nhất trong nhóm phú bà, trông đáng thương quá.

Khanh Hoan vốn không để ý đến hai chiếc giường công chúa đầy mộng mơ kia, đi thẳng đến đứng trước tấm rèm buông trước giường của Quan Quán Quán, tựa như có ngôi sao nhỏ trong mắt, cảm thán: “Quao.”

Trên mặt vải nhung thiên nga màu đen vẽ một chiếc đầu lâu thật to từ kim cương, trên đầu lâu còn có một chiếc nơ bướm màu hồng phấn lớn.

“Đẹp!” Khanh Hoan khen ngợi từ đáy lòng.

Quan Quán Quán sửng sốt, sau đó nhìn Khanh Hoan với đôi mắt sáng rực.

Cô là cô gái đầu tiên nói đầu lâu của cô ấy đẹp.

Quan Quán Quán cuối cùng cũng tìm được tri kỷ thì kích động lôi ra cái rèm đá quý xương khô từ trong vali ra, muốn treo lên cho Khanh Hoan: “Cậu một cái, tôi một cái, cái này gọi là đầu lâu tình nhân.”

“Cái này cũng đẹp!” Khanh Hoan cũng rất vui vẻ nhưng cô cảm thấy không thể cứ không không nhận món quà xịn như vậy được, “Đợi pháp lực của tôi tăng trở lại thì tôi sẽ hát tặng cậu một bài!”

Pháp lực của cô có thể truyền qua ca khúc có giai điệu, còn hiệu quả mang đến thế nào thì phải phụ thuộc vào cách cô soạn nhạc, viết lời. 

Nó hơi giống với ma thuật lời nói, nhưng mà mạnh hơn một chút.

Tuy nhiên, pháp lực bây giờ của cô chưa đủ, phải chờ nó tăng hơn nữa.

Quan Quán Quán vốn không để ý Khanh Hoan nói gì, vẫn đang chìm đắm trong niềm vui tìm được bạn thích xương, ù ù cạc cạc gật đầu: “Được được được.”

Nhưng khán giả lại nghe rất rõ lời Khanh Hoan nói:

[Đầu óc của Khanh Hoan bị bệnh nghiêm trọng vậy à? Cô ấy còn có pháp lực? Còn sáng tác bài hát? Cứ nằm mơ đi!]

Hai người còn lại cũng cao cỡ Khanh Hoan và Quan Quán Quán. Người đi trước có khuôn mặt xinh đẹp, bất cần đời, trông siêu ngầu. Người đi phía sau là đại tiểu thư kiêu căng, vẻ mặt kiêu kỳ, giơ tay nhấc chân đều yểu điệu.

Khanh Hoan nhìn bọn họ, thở dài trong lòng.

Cả phòng ngủ bọn họ đều đồng bệnh tương liên.

Đều không đẹp, hơn nữa còn xấu với những nét nổi bật rất riêng.

Đương nhiên, họ không xấu bằng cô, cô là xấu nhất.

Khanh Hoan càng nghĩ càng tự kỷ.

Khán giả nhìn mọi người tụ lại, tinh thần chợt bừng lên: 

[A a a, ba tiểu phú bà của ba chiếc giường trong lớp F đến rồi! Ba tiểu phú mà này ngứa mắt nhau đã lâu, xem ánh mắt nhìn nhau quyết liệt thế nào kìa. Mau xông lên đánh, xông lên đánh nhau đi!]

Nghê Thải mặt bất cần đời và đại tiểu thư Lâm Thu Thu, bao gồm cả Quan Quán Quán đều bị gia đình cưng chiều ra tính cách “bổn tiên nữ là đẹp nhất”, ngoài mình ra thì không thích ai.

Họ không thích Khanh Hoan, cũng không thích nhau.

Phú bà không thích phú bà thì không cần lý do.

Trước khi Nghê Thải và Lâm Thu Thu bước vào đã sẵn sàng cho Khanh Hoan và Quan Quán Quán ánh mắt lạnh lùng, sau đó chuẩn bị bước ra với vẻ ngầu lòi.

Kết quả khi họ thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Khanh Hoan gục xuống như gặp chuyện gì phiền não, cả người viết hai chữ bi thương.

Đột nhiên, sự lạnh lùng, cao ngạo của họ không dùng được nữa.

Thậm chí họ còn hơi chột dạ, nghi ngờ có phải khí chất của mình quá mạnh mẽ đến nỗi dọa đến Khanh Hoan không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play