Tôi xuyên không rồi.

Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngọt sủng, lại còn tiện tay buộc phải cột với một hệ thống.

Giọng nói lạnh lùng như máy móc của hệ thống vang lên:

“Phát hiện người chơi Tuyết Tố Diệu đã vào cốt truyện. Nhiệm vụ của cô là: cưa đổ nam chính Nam Gia Hựu.”

Tôi hỏi nó: “Có thể không cưa không?”

Hệ thống nói: “Hoặc cưa, hoặc chết.”

Nghe xong, tôi hài lòng gật đầu.

Hệ thống nghĩ là nó trói buộc phải một kẻ ngốc như tôi, nhưng nào ngờ, là tôi tự chọn nó cơ.

Lúc này, nam chính Nam Gia Hựu đang lần lượt phỏng vấn các quản gia.

Nam Gia Hựu là người rất cảnh giác, người không do đích thân anh ta chọn lựa kỹ càng thì không thể bước vào biệt thự được.

Chính vì tính khí âm u khó lường của anh ta, ba người quản gia trước đã bị dọa chạy rồi.

Rất nhanh, tôi nghe thấy anh ta gọi tên mình: “Người tiếp theo, Tuyết Tố Diệu.”

Tôi vừa bước vào biệt thự, cánh cửa sau lưng đã “rầm” một tiếng, bị đóng lại.

Dưới ánh đèn mờ mờ, người đàn ông ngồi trên xe lăn từ từ quay lại, lộ ra gương mặt thanh tú nhưng đầy vẻ âm u.

Anh ta mở miệng, giọng nói khàn khàn trầm thấp:

“Cô chính là Tuyết Tố Diệu?”

Tôi đáp lại một tiếng “Ừ”, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào anh ta.

Nam Gia Hựu khẽ cười, giọng nói như mang theo sự mê hoặc khiến người ta đắm chìm:

“Về việc ba quản gia trước bị tôi dọa chạy mất, cô thấy thế nào?”

Tôi im lặng hồi lâu.

Hệ thống tưởng tôi bị dọa đến ngây người, vội vàng nhắc nhở: “Ký chủ, mau trả lời anh ta đi!”

Tôi vừa mở miệng, chưa kịp nói gì, một giọt nước lấp lánh đã chảy ra từ miệng tôi.

Nam Gia Hựu thấy khóe miệng tôi phản chiếu ánh sáng, tò mò nhìn qua.

Tôi nhanh chóng liếm lại, linh hoạt hút giọt nước miếng sắp rơi trở về, hào hứng bàn với hệ thống:

“Tóc dài, đại lão khuyết tật, da trắng dáng đẹp chân dài, a a a a a a a gu tôi sắp bùng nổ rồi!

“Phì phò ~

“Bé hệ thống, vẫn là cậu chọn đối tượng cưa đổ giỏi thật, chụt chụt ~”

Hệ thống bị hàng trăm ý tưởng “khảm mờ” lướt qua trong đầu tôi làm cho hoảng hồn: “Ký chủ, cô… cô ổn không đấy?”

Không hiểu sao, nó đột nhiên có chút lo lắng cho nam chính.

Tôi không quan tâm đến mấy suy nghĩ nhỏ nhặt của nó, mà trả lời câu hỏi của Nam Gia Hựu:

“Không sao cả, tôi sẽ trở thành quản gia thứ tư của anh, và cũng là… người cuối cùng.”

“Xem ra cô Tuyết rất tự tin.” Nam Gia Hựu nhướng mày, “Vậy cô có thể nói lý do đến ứng tuyển vị trí này không?”

Hí hí hí.

Tất nhiên là để… tán tỉnh anh.

Nhưng, cái này có thể nói ra được không? Hí hí hí.

Tôi cố nuốt lại mấy lời nói biến thái sắp thốt ra, tự kiểm điểm bản thân.

Không được, lỡ làm vợ đẹp của tôi sợ thì sao.

Thế nên, tôi đành làm ra vẻ mặt khổ sở, nói với Nam Gia Hựu:

“Thật ra, mấy ngày trước tôi bị ép buộc phải liên kết với một hệ thống cưa đổ, là cái hệ thống chết tiệt này bắt tôi đến gần anh.”

Hệ thống đột nhiên bị nhắc tới: “???”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play