Mộc Hề Chi biết những chuyện này đều đã xảy ra từ một năm trước, Thông Linh Sư cũng không thể thay đổi quá khứ nhưng vẫn có thể lên tiếng.

Vòng tay gỗ vốn đang nới rộng bỗng chốc siết chặt, một luồng yêu lực vô hình ập đến, người thường không nhìn thấy được, nàng nhanh chóng giơ tay lên dùng vòng tay gỗ đỡ lấy, hóa giải sát chiêu, sau đó nhìn thấy Họa Đẩu.

Mộc Hề Chi vô thức lùi lại một bước.

Xem ra tất cả những chuyện này đều do Họa Đẩu đứng sau thao túng, việc Mặc tướng quân hóa yêu thân trước mặt mọi người cũng là hắn ta làm. Hắn ta muốn Mạc phu nhân hối hận, hối hận vì đã cãi lời hắn ta, hối hận vì đã bảo vệ người dân Hàn Sương thành.

Mạc phu nhân muốn bảo vệ phu quân của nàng ấy, Họa Đẩu liền giẫm đạp hắn xuống bùn đất; nàng ấy muốn bảo vệ người dân Hàn Sương thành, Họa Đẩu liền bày ra chuyện này, để nàng thấy họ có đáng được bảo vệ hay không.

Nhưng tại sao Họa Đẩu lại muốn giết nàng?

Mộc Hề Chi biết Họa Đẩu ở Hàn Sương thành, nàng hiểu rõ bản thân hiện tại không phải là đối thủ của hắn ta nên luôn tìm cách tránh né cơ hội đối mặt trực tiếp với hắn ta.

Chẳng lẽ là vì câu nói vừa rồi của nàng? Họa Đẩu không muốn nghe ai đó nói tin tưởng Mặc tướng quân. Mộc Hề Chi giữ chặt vòng tay gỗ trên cổ tay vẫn đang run rẩy dữ dội, không khỏi cảm thấy hơi bất lực.

Mạc phu nhân là yêu, lại đứng gần như vậy, tất nhiên nhìn thấy yêu pháp mà Họa Đẩu sử dụng.

Nàng ấy thoát khỏi nỗi đau buồn, đứng chắn trước mặt Mộc Hề Chi, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Họa Đẩu. Họa Đẩu không ra tay nữa, nhìn Mạc phu nhân một cái từ xa, mặt không biểu cảm quay người rời đi.

Chúc Huyền Tri thấy Họa Đẩu, phản ứng đầu tiên là đuổi theo nhưng chưa đi được một bước đã dừng lại. Đây là ý niệm của Mặc tướng quân, là quá khứ, việc hắn muốn làm phải thực hiện trong hiện thực mới có thể thành công.

Họa Đẩu vừa rời đi, vòng tay gỗ trên cổ tay Mộc Hề Chi đã trở lại bình thường, nguy hiểm tạm thời được giải trừ.

Trần Thái thú thấy nơi này ô uế, sau khi niêm phong xong liền dẫn người về, người dân canh giữ trước cổng thấy sau khi chịu đả kích thì Mạc phu nhân đã không còn giữ được dáng vẻ dịu dàng ngày thường, cử chỉ hành động như điên loạn, cũng lần lượt giải tán.

Mạc phu nhân vẫn chưa đi.

Nàng đưa cho ma ma một túi bạc, bảo ma ma dìu lão phu nhân đi tìm một quán trọ để nghỉ ngơi trước, còn mình thì ở lại, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào Mộc Hề Chi và Chúc Huyền Tri, đột nhiên quỳ xuống trước mặt họ.

Chúc Huyền Tri hoàn toàn phớt lờ, Mộc Hề Chi mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy Mạc phu nhân, ngăn không để nàng ấy quỳ xuống giữa chừng: "Mạc phu nhân, người đây là?"

Mạc phu nhân cầu xin họ ra tay giúp đỡ.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, nàng ấy đã nhận ra họ không phải người thường, không phải những đạo sĩ nửa vời mà là tu sĩ có linh lực, cũng biết họ là người lão phu nhân mời về để trừ yêu diệt tà.

Giờ đây, Mạc phu nhân như người chết đuối vớ được cọc.

Người đời đều biết đến sự tồn tại của ngũ đại gia tộc nhưng không phải ai cũng từng gặp người của các gia tộc ấy, đặc biệt là ở những nơi hẻo lánh như Hàn Sương thành.

Người dân Hàn Sương thành chưa từng gặp nhưng Mạc phu nhân đã từng gặp. Dựa vào trang phục của Mộc Hề Chi, nàng ấy nhận ra nàng là đệ tử của Cầm Xuyên Mộc gia, một trong ngũ đại gia tộc. Mạc phu nhân muốn nhờ nàng giúp đỡ.

Mộc Hề Chi không lập tức đồng ý, cân nhắc sức mình: "Mạc phu nhân, người muốn ta giúp gì?"

Mạc phu nhân tự tiết lộ thân phận: "Ta muốn hai vị giúp ta giải trừ pháp trận Đạo gia đang giam giữ phu quân ta, ta là yêu, không thể bình an vô sự đến gần pháp trận Đạo gia... Ta muốn gặp phu quân ta."

Mộc Hề Chi nghi ngờ hỏi: "Người thẳng thắn thừa nhận mình là yêu, không sợ chúng ta sẽ diệt trừ người sao?"

Nói được một nửa, nàng đột nhiên ngậm miệng.

Mạc phu nhân là đại yêu tứ giai trở lên, nàng chỉ là tu sĩ mới bước vào tam giai không lâu, làm sao có thể vượt cấp diệt yêu, quả thực là lời nói ngông cuồng.

Nói thật, Mạc phu nhân không quay ngược lại giết nàng hoặc bắt nàng để uy hiếp nàng làm việc đã là đại yêu có phẩm chất cực tốt rồi. Mộc Hề Chi vừa nghĩ đến điều này, có chút không biết xấu hổ mà không nói tiếp.

"Sợ chứ." Mạc phu nhân lại nhẹ giọng nói: "Nhưng ta cảm thấy Mộc cô nương sẽ không làm vậy."

"Lỡ như thì sao?"

Mộc Hề Chi vẫn luôn cho rằng kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, theo đuổi nguyên tắc đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy thật nhanh, cũng chẳng có điều gì đáng xấu hổ, cái mạng nhỏ của mình mới là quan trọng nhất.

Nhưng tu sĩ khác thì khó nói, có người dù phải liều chết cũng phải kiên trì diệt trừ yêu ma.

Nàng hỏi như vậy không phải là vô lý.

Mạc phu nhân liếc mắt thấy bàn tay buông thõng của Mộc Hề Chi đang lén chỉ về phía Chúc Huyền Tri, nhìn hắn: "Ta có thể bắt Chúc công tử để uy hiếp Mộc cô nương, chẳng phải ngươi nói Chúc công tử là đạo lữ của ngươi sao?"

Nghe vậy, nàng ra vẻ khó xử, như thể đã suy nghĩ kỹ càng rồi hạ quyết tâm nói: "Được thôi, chỉ cần ngươi không làm hại hắn, ta đồng ý với ngươi."

Giọng điệu như bị ép buộc.

Chúc Huyền Tri nhìn Mộc Hề Chi diễn, cười như có điều suy nghĩ: "Hóa ra ta quan trọng với ngươi đến vậy, trước đây ta còn không biết cơ đấy."

"Giờ thì ngươi biết rồi đấy."

"Ừ." Chúc Huyền Tri thản nhiên đáp, cũng lười vạch trần nàng.

Ngũ đại gia tộc vẫn luôn coi việc diệt trừ yêu ma như nhiệm vụ của mình, năm xưa gia chủ Cầm Xuyên Mộc gia tuyên bố với bên ngoài rằng đệ tử Mộc gia sẽ không tham gia hành động diệt trừ yêu ma nữa khiến bốn đại gia tộc khác không hài lòng.

Không tham gia hành động diệt trừ yêu ma không có nghĩa là Cầm Xuyên Mộc gia không giết yêu ma, họ sẽ xem xét tình hình mà giết. Chính điều này khiến Cầm Xuyên Mộc gia rơi vào một vị trí đầy mâu thuẫn, cả hai bên đều không hài lòng.

Sự bất mãn của bốn đại gia tộc ngày càng tăng, thỉnh thoảng còn nhắm vào Cầm Xuyên Mộc gia.

Mộc Hề Chi muốn giúp Mạc phu nhân nhưng lại không muốn bị người ta chỉ trích, khiến Cầm Xuyên Mộc gia khó xử nên đành nghĩ cách lấy Chúc Huyền Tri ra làm bia đỡ đạn.

Dù sao thì Chúc Huyền Tri cũng là người của Vân Trung Hỏa gia, nàng tốt nhất nên làm bộ làm tịch.

Hơn nữa, sau khi Mộc Hề Chi nảy sinh ý định muốn giúp Mạc phu nhân, vòng tay gỗ không đưa ra cảnh báo, chứng tỏ chút chuyện nhỏ này sẽ không ảnh hưởng đến diễn biến kết cục trong quá khứ, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Vì vậy mà Mộc Hề Chi đồng ý với Mạc phu nhân. Đây cũng là cơ hội để nàng tiếp cận Mặc tướng quân, ngăn ngừa tình huống họ bị đẩy ra khỏi ý niệm do rời xa chủ nhân của ý niệm quá lâu.

Nhưng nàng không thể lấy lý do này để giúp Mạc phu nhân, dễ bị người ta xoi mói tại sao không lén lút đi.

Mặc tướng quân bị pháp trận giam giữ nhưng vẫn có linh lực, có thể tự do đi lại, họ không cần lộ diện, chỉ cần canh giữ gần đó là có thể đảm bảo không bị ý niệm đá ra ngoài. Vì vậy, nàng lấy Chúc Huyền Tri ra làm bia chắn.

Ban ngày không tiện hành động, khả năng bị người khác phát hiện sẽ cao hơn. Mạc phu nhân quyết định tối nay gặp họ để cùng đến pháp trận, bàn bạc xong xuôi rồi tách ra, nàng ấy còn phải đi xem lão phu nhân.

Mộc Hề Chi ước lượng thời gian vẫn còn sớm liền dẫn Chúc Huyền Tri tìm một tửu lâu để nghỉ ngơi.

Tối nay phải đi giải pháp trận do mười đạo sĩ bày ra, không ăn no uống đủ thì lấy đâu ra sức, mặc dù họ chỉ là hạng xoàng nhưng pháp trận Đạo gia do họ cùng bày ra vẫn có tác dụng, không thể coi thường được.

Khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng bàn tán việc Mặc tướng quân là yêu, Mộc Hề Chi tự động lờ đi, tập trung ăn cơm. Chúc Huyền Tri ngồi bên cửa sổ nhìn ra phố, gió thổi tung bay mái tóc trắng của hắn.

Bỗng nhiên có một bàn tay túm lấy mái tóc dài của hắn, Chúc Huyền Tri cúi đầu nhìn xuống.

Mộc Hề Chi nhấc một lọn tóc trong lòng bàn tay, chân thành đề nghị: "Ngươi vẫn nên buộc tóc lại đi." Nàng giải thích thêm: "Tóc ngươi bị gió thổi bay, quét vào tay và mặt ta, ngứa lắm."

Chúc Huyền Tri giật phăng lọn tóc đó về: "Không biết buộc. Ngươi có thể ngồi xa ra một chút."

Nàng như nghe thấy điều gì đó khó tin, tiến lại gần nhìn mặt hắn, cố gắng tìm ra dấu hiệu nói dối nhưng có vẻ không có: "Ngươi nói ngươi không biết gì cơ? Không biết buộc tóc?"

Giả sử hắn thực sự là Chúc Lệnh Chu thì gia chủ Vân Trung Hỏa gia lại cưng chiều đứa con trai cả Chúc Lệnh Chu đến mức này sao? Hắn được cơm dâng tận miệng, áo mặc tận tay, đến mức tự buộc tóc cũng không biết?

Mộc Hề Chi khó mà tưởng tượng nổi.

Nàng là con gái của gia chủ Cầm Xuyên Mộc gia, Mộc Thiên Triệt cũng nổi tiếng là cưng chiều con gái nhưng chưa từng thấy ông cưng chiều nàng đến mức như vậy. Ngược lại, ông còn buông tay để nàng rèn luyện, tăng cường khả năng sinh tồn.

Nói đi cũng phải nói lại, cách giáo dục của mỗi người cha là khác nhau, cộng thêm việc gia chủ Vân Trung Hỏa gia quá thương đứa con trai yếu ớt của mình, cưng chiều quá mức cũng không phải là không thể. Mộc Hề Chi nghĩ.

Chúc Huyền Tri thấy vẻ mặt của nàng như vậy liền hỏi lại: "Thì sao?"

"Không sao." Mộc Hề Chi hoàn hồn. Trên đời này cái gì cũng có, nàng không nên quá ngạc nhiên: "Ngươi có muốn ta giúp ngươi không?"

"Giúp ta?"

Mộc Hề Chi chỉ vào tóc hắn: "Đúng vậy, ta có thể buộc tóc giúp ngươi, rất nhanh thôi. Chúng ta cũng quen biết nhau rồi, ta sẽ không lấy tiền của ngươi đâu."

Chúc Huyền Tri không nói gì nữa, Mộc Hề Chi coi như hắn ngầm đồng ý, đẩy đồ ăn ra xa một chút, rửa sạch tay rồi nắm lấy mái tóc dài ngang eo của hắn, kinh ngạc vì mái tóc của một người đàn ông lại có thể mềm mại đến vậy.

"Ngươi có dây buộc tóc không?"

Hắn nói: "Ta chưa từng buộc tóc, ngươi nghĩ ta sẽ có dây buộc tóc sao?"

"Coi như ta chưa hỏi." Mộc Hề Chi nghẹn lời, rút một dải lụa dài màu hồng từ thắt lưng của mình: "Thôi được, ta tặng ngươi một dải."

Nàng dùng dải lụa hồng đó buộc gọn mái tóc trắng của hắn trong hai ba lần: "Xong rồi."

Hai đầu dải lụa hơi dài, rủ xuống giữa mái tóc, lúc nãy Chúc Huyền Tri không để ý kỹ dải lụa mà Mộc Hề Chi lấy ra, lúc này vô tình ngoảnh đầu nhìn thoáng qua liền bị màu hồng tươi tắn chói mắt làm cho hoa mắt.

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play