Đạo sĩ đưa ra cách là lập đàn tế trước mặt Mạc phu nhân, xem nàng ta có hiện nguyên hình yêu thân không, lão phu nhân có thể nhờ đó mà cầu an tâm.
Đúng lúc tin đồn Mạc phu nhân là yêu quái đang thịnh hành, lập đàn tế trước mặt toàn thể dân chúng là thích hợp nhất. Nếu phải, phủ Tướng quân sẽ vị đại nghĩa không quản người thân; nếu không phải, có thể an lòng dân chúng.
Lão phu nhân do dự không quyết.
"Ta không đồng ý." Mặc tướng quân sải bước đi vào, sắc mặt lạnh lùng kiêu ngạo, khí thế bức người: "Vớ vẩn. Có lời đồn thì phải tự chứng minh trong sạch sao? Thanh giả tự thanh, không cần tự chứng minh."
Mộc Hề Chi đang lo lắng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào, lại sợ mình tự ý hành động không những không thể thay đổi tình hình mà còn bị ý niệm đuổi ra ngoài, thất bại trong gang tấc, Mặc tướng quân đến thật đúng lúc.
Chúc Huyền Tri khoanh tay đứng nhìn.
Đạo sĩ đưa mắt nhìn nhau, biết thanh niên trước mặt là Mặc tướng quân từng chinh chiến sa trường.
Lão phu nhân không muốn tranh luận chuyện này với Mặc tướng quân trước mắt người ngoài, mất thể diện của phủ Tướng quân nhưng Mặc tướng quân không lùi bước.
Không khí căng thẳng, hai mẹ con nhìn nhau một lúc, không ai chịu nhường ai. Bình thường Mặc tướng quân nổi tiếng là người con hiếu thảo nhưng khi đụng đến vấn đề nguyên tắc, hắn sẽ kiên quyết bảo vệ lập trường.
Hiểu rõ con mình, lão phu nhân biết rằng Mặc tướng quân sẽ không nhượng bộ trong chuyện này.
Bất đắc dĩ, lão phu nhân hứa với hắn sẽ không đối xử với Mạc phu nhân như vậy. Thái độ của Mặc tướng quân mới dịu đi đôi chút, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Mộc Hề Chi và Chúc Huyền Tri, còn có hai tên đạo sĩ kia.
Hắn thẳng thừng ra lệnh đuổi khách: "Mời các vị rời khỏi phủ Tướng quân."
Sắc mặt đạo sĩ xám ngoét.
"Mộc Hề Chi lại rơi vào một tình thế khó khăn khác —— sau khi bị đuổi khỏi phủ Tướng quân, rất khó có cơ hội ở lại bên cạnh Mặc tướng quân. Thôi vậy, đến lúc đó lui mà cầu tiếp theo, lén lẻn vào cũng không phải không được.
(*) Lui mà cầu tiếp theo: Mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối."
Chưa đợi họ bị đuổi khỏi phủ Tướng quân, không ngờ Trần Thái thú của Hàn Sương thành đến, mục đích rất đơn giản, muốn Mặc tướng quân đưa ra lời giải thích.
Mặc tướng quân bảo ông ta cút.
Mộc Hề Chi vẫn ở trong chính đường nghe rất rõ, hắn không chút khách sáo bảo ông ta cút, quả là khí phách của một Đại tướng quân.
Trần Thái thú tức giận đến nỗi râu tóc run rẩy vì lời lẽ ngạo mạn của Mặc tướng quân, may có người kịp thời đỡ lấy mới không ngã xuống, quát mắng hắn không biết để ý đại cụ, ngày sau chắc chắn sẽ tấu hắn một bản trước mặt Thánh thượng.
Hoàng triều hiện nay biết đến sự tồn tại của ngũ đại gia tộc, Hoàng triều còn tôn sùng ngũ đại gia tộc.
Hoàng triều cũng vô cùng căm ghét yêu ma, yêu ma không chỉ làm hại bách tính mà còn đe dọa đến sự thống trị của Hoàng triều, thực sự không thể dung thứ.
Vì vậy, khi Hoàng triều gặp chuyện liên quan đến yêu ma đều sẽ cực kỳ khắt khe, nếu có người nói đỡ cho yêu ma cũng sẽ bị coi là bị yêu ma mê hoặc, kết cục thường khó thoát khỏi cái chết.
Lão phu nhân nghe Trần Thái thú nói sẽ tấu nhi tử của mình, giật mình hoảng sợ.
Mặc tướng quân cười khẩy.
Hắn buông một câu muốn tấu thì tấu.
Trần Thái thú chỉ vào mũi Mặc tướng quân, biết rõ hắn là người phóng túng, muốn mắng nhưng không dám mắng: "Ngươi đặt toàn thể bách tính vào đâu?"
Nếu như trước đây, chức quan của Trần Thái thú thấp hơn Mặc tướng quân thì không dám làm càn. Nhưng hiện tại khác với trước kia, quốc gia không còn chiến loạn liên miên như mấy năm trước mà đang trong thời thái bình.
Thời thái bình, địa vị của Tướng quân không cao.
Mặc tướng quân còn tự xin về quê cũ Hàn Sương thành, binh quyền bị Hoàng đế thu hồi, chỉ còn lại danh tướng quân hão, dưới trướng chỉ còn lại mười mấy binh lính cũ.
Nói ra cũng buồn cười, hắn vẫn tưởng mình như trước đây, ngày nào cũng ra ngoài từ sáng sớm đến tối mịt, không quản mưa gió huấn luyện mười mấy binh lính cũ kia. Trần Thái thú cho rằng hắn đang cố mua danh chuộc tính, không ưa hắn từ lâu.
Lần này nhân cơ hội đến, cuối cùng Trần Thái thú không nhịn được, hùng hổ dọa người.
Mặc tướng quân chỉ nói: "Cả đời này của bản tướng quân chưa từng làm hại bách tính, phu nhân của bản tướng quân cũng vậy, ngài nói bản tướng quân đặt toàn thể bách tính vào đâu ư? Bản tướng quân chẳng thẹn với lương tâm."
Trần Thái thú tức giận bỏ đi.
Mộc Hề Chi và những người khác cũng bị Mặc tướng quân mời ra khỏi phủ Tướng quân, nói hay là mời ra, nói khó nghe là tống cổ. Nàng không tức giận, vừa hay đang khát nước nên dẫn Chúc Huyền Tri đến quán trà nghe kể chuyện.
Sự việc ở Hàn Sương thành đã rõ ràng phần nào nhưng Mộc Hề Chi cần tìm một nơi để sắp xếp lại đầu mối.
Họ ngồi vào một bàn ở phía sau quán trà.
Quán trà đông đúc, rất nhiều người đến ủng hộ, hầu như không còn chỗ trống.
Câu chuyện đầu tiên mà người kể chuyện kể có hơi trái với luân thường đạo lý, cụ thể là một nam tử cưới một nữ tử nhưng nữ tử ấy lại không biết xấu hổ mà tư thông với Ma tôn, sinh ra một đứa con gái rồi bị thiêu chết.
Câu chuyện thứ hai là câu chuyện tình yêu của hai vị thần tiên, cho đến một ngày họ âm dương cách biệt, nam tử không ngừng dùng Thông Linh thuật quay về cứu nữ tử nhưng lần nào cũng thất bại.
Câu chuyện thứ ba liên quan đến diệt thế.
Trên thế gian vẫn lưu truyền một câu nói, đó là khi Chu Tước xuất hiện, thế gian sẽ diệt vong.
Câu chuyện thứ tư ca ngợi công lao to lớn của ngũ đại gia tộc mười mấy năm trước, vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ mà không màng đến sự an nguy của bản thân để chiến đấu với yêu ma.
Câu chuyện thứ năm kể về một nữ tử che giấu thân phận yêu quái, gả cho một người phàm, bề ngoài làm hết việc tốt nhưng sau lưng lại thỉnh thoảng hãm hại con người. Ý chỉ Mạc phu nhân đã gả cho Mặc tướng quân.
Mộc Hề Chi hiểu rồi.
Những người dân có mặt ở đây cũng hiểu, họ thì thầm to nhỏ, bàn tán xôn xao.
Chúc Huyền Tri không để tâm, nhấp một ngụm trà, bàn tay phải đặt bừa trên bàn bỗng tê dại, hắn nhìn lại thì ra là Mộc Hề Chi vừa nhìn người kể chuyện vừa mò mẫm tách trà để uống.
Hai bàn tay chạm vào nhau, rõ ràng một nóng một lạnh, nóng là Mộc Hề Chi, lạnh là hắn.
Chúc Huyền Tri muốn rụt tay lại nhưng nàng lại tò mò chọc mu bàn tay hắn, cảm thán: "Tay của Chúc đạo hữu sao lại lạnh thế này, người của Vân Trung Hỏa gia giỏi khống chế lửa, ta tưởng cơ thể hẳn phải nóng chứ."
Các ngón tay của hắn vì cảm giác khác lạ và khó chịu mà hơi co lại.
Chúc Huyền Tri mượn cớ chỉnh lại ống tay áo để che giấu, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến mức in hằn dấu máu: "Khi chúng ta khống chế lửa, cơ thể sẽ nhanh chóng nóng lên, bình thường cơ thể sẽ hơi lạnh, như vậy mới có thể giảm bớt khó chịu."
Mộc Hề Chi bừng tỉnh.
"Thì ra là vậy."
Thấy giọng điệu của hắn lạnh hơn trước, không khỏi thầm nghĩ người này có chút thất thường.
Nàng không để ý đến Chúc Huyền Tri nữa, phồng má lên, tự nhấm nháp hạt dưa đã gọi, suy nghĩ xem làm sao để tối nay có thể lẻn vào phủ Tướng quân mà không kinh động đến bất kỳ ai, không thể rời xa Mặc tướng quân quá lâu.
Mạc phu nhân là đại yêu tứ giai trở lên, Mộc Hề Chi là tiểu tu sĩ tam giai, sơ sẩy một chút sẽ dễ bị nàng ấy phát hiện, bị hiểu lầm là có ý đồ thì không hay, còn có thể xảy ra xung đột.
Phải nghĩ ra một cách vẹn toàn đôi bên.
Mộc Hề Chi muốn hỏi Chúc Huyền Tri xem có ý kiến gì, ngước mắt lên thấy hắn tự dưng phun ra một ngụm máu, máu chảy dọc theo cằm hắn, hơi thở thoi thóp như thể sắp quy tiên.
Mấy bàn khách ngồi gần họ nhanh chóng tránh xa, sợ rằng sẽ gặp chuyện.
Nàng theo bản năng ôm lấy Chúc Huyền Tri đang ngả về phía sau, vòng eo gầy gò của hắn nằm trong lòng bàn tay mềm mại của nàng, lúc này Mộc Hề Chi vừa ôm vừa đỡ hắn.
Sao tự nhiên lại nôn ra máu? Cơ thể thực sự yếu ớt đến mức này sao?
Mộc Hề Chi bị Chúc Huyền Tri dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc, hắn không thể chết được. Nàng muốn bế Chúc Huyền Tri đi tìm đại phu nhưng lại không bế nổi. Hắn trông gầy gò nhưng thực tế khá nặng.
Chúc Huyền Tri bảo nàng buông hắn ra.
Nàng không thể nghe theo hắn, nhìn vũng máu trên đất mà bực bội nói: "Ngươi đứng cũng không vững mà còn bảo ta buông ngươi ra, chạm vào thì sao, có mất miếng thịt nào đâu, hay chạm vào là chết luôn à?"
Chúc Huyền Tri đỏ bừng mặt, như cổ hạc ngẩng cao, mồ hôi lăn dài, hắn quay mặt đi, bên có nốt ruồi lệ quay lưng về phía nàng: "Vậy thì ngươi đỡ ta, bỏ cái móng vuốt của ngươi ra khỏi eo ta."
Móng vuốt?
Mộc Hề Chi tức giận, như thể đang đe dọa: "Ngươi vừa nói gì? Ta không nghe rõ." ( truyện trên app t.y.t )
Hắn im lặng một lát: "Tay."
Mộc Hề Chi rút tay đang nắm lấy eo Chúc Huyền Tri ra, đỡ lấy cánh tay hắn, hắn khẽ run lên. Nàng hiểu lầm là hắn đau vì bệnh, không chậm trễ thêm nữa, đưa người đến y quán gần nhất.
Lão đại phu vốn đang ngồi dưới gốc cây lớn trước y quán hóng mát, Mộc Hề Chi đỡ Chúc Huyền Tri nằm xuống ghế dài, đồng thời dùng linh lực kéo lão đại phu lại, lão đại phu há hốc mồm.
Nàng lau mồ hôi, thở hổn hển: "Đại phu, làm phiền ngài mau xem cho hắn."
"Lão phu đến đây bằng cách nào?"
Lão đại phu lắp bắp.
Tất nhiên là do nàng dùng linh lực "mời" đến, Mộc Hề Chi chột dạ nhưng mặt không đỏ, tim không đập nhanh, mở to mắt nói dối: "Ơ? Không phải là ngài tự đi đến đây sao?"
"Vậy ư?" Lão đại phu dần trở nên không chắc chắn, chẳng lẽ là do mình tuổi cao hồ đồ rồi sao? Nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, cũng không có ai đẩy mình.
"Đúng vậy."
Mộc Hề Chi ra vẻ ngây thơ chân thành.
Chúc Huyền Tri đứng bên quan sát nàng lừa người ta, lơ đãng liếc mắt, nhìn thấy một chiếc gương đặt không xa. Thiếu niên trong gương mặt như hoa đào, làn da trắng bệch, nốt ruồi lệ ở khóe mắt đã nhạt màu đi nhiều.
Lão đại phu hoàn toàn tin tưởng Mộc Hề Chi, bắt mạch cho Chúc Huyền Tri, nói mạch tượng của hắn hỗn loạn, lại hỏi hắn trên người có bị thương không. Nếu có, cần phải cởi áo để xem vết thương.
Nàng nghe vậy, hiểu ý đi ra ngoài.
Lão đại phu nhìn Chúc Huyền Tri chìm vào suy tư, ngoài vết thương ở mặt và tay, trên người hắn chỉ có vài vết thương ở vai và lưng, không nghiêm trọng và đều đã được bôi thuốc, tuyệt đối không thể dẫn đến nôn ra máu.
Nguyên nhân nôn ra máu là gì?
Nguyên nhân nôn ra máu, Chúc Huyền Tri biết, là do lúc ở quán trà hắn cố tình đè nén ý nghĩ muốn chạm vào Mộc Hề Chi hoặc bị nàng chạm vào.
Hắn không hiểu tại sao mình lại có ham muốn này, không liên quan đến tình yêu, cũng không liên quan đến dục vọng, chỉ là sự tiếp xúc cơ thể đơn giản, da thịt chạm vào nhau mà thôi.
Nguyên nhân là do nàng chạm vào hắn.
Mộc Hề Chi không chạm vào hắn, hắn sẽ không có cảm giác đặc biệt này.
Chúc Huyền Tri ngăn mình hồi tưởng lại cảm giác khi Mộc Hề Chi chạm vào hắn, vì sẽ khiến hắn hưng phấn đến choáng váng. Hắn thu lại suy nghĩ, sắc môi rất nhạt, dáng vẻ yếu ớt trông vô hại vô cùng.
Một lát sau, Chúc Huyền Tri hỏi lão đại phu xin một ít chu sa, lão đại phu tuy thắc mắc hắn muốn chu sa để làm gì nhưng vẫn lấy cho hắn.
Lão đại phu lấy chu sa đưa cho hắn xong, quay người đi đến tủ thuốc lấy các loại thuốc trị thương khác.
Chúc Huyền Tri dùng chu sa chấm lại nốt ruồi lệ ở khóe mắt, hắn rất ít khi dùng linh lực để tạo ra nốt ruồi lệ, linh lực không thể sử dụng trong thời gian dài, nốt ruồi lệ tạo ra cùng lắm cũng chỉ tồn tại được hai canh giờ.
Dùng chu sa chấm nốt ruồi lệ sẽ bền hơn nên hắn đã quen dùng chu sa. Chúc Huyền Tri chấm nốt ruồi lệ xong thì vứt phần chu sa còn lại đi, nhìn vào gương, thấy khuôn mặt giống hệt đại ca Chúc Lệnh Chu của mình, đặc biệt là nốt ruồi lệ.
Thật ra vẫn có một chút không giống, đôi mắt của Chúc Huyền Tri lộ ra chút bệnh trạng u uất.
Nhưng khi hắn cười sẽ làm phai đi chút bệnh trạng u uất đó, khiến hắn trông giống một người bình thường.