Trong lúc chờ đợi món mì thịt, Mộc Hề Chi có thể nghe thấy những lời đàm tiếu không ngớt, thực khách trong phố không câu nệ chuyện ăn không nói ngủ không tiếng, nàng chỉ cần chọn lọc những tin tức có thể hữu dụng.
Chúc Huyền Tri ngồi đối diện Mộc Hề Chi, vẻ ngoài tĩnh lặng khiến hắn trông hiền hòa hơn đôi chút.
Quán ăn nghi ngút khói bếp, hương thơm ngào ngạt, người ra vào tấp nập, bên cạnh là con hẻm bán đủ thứ đồ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cò kè mặc cả, nghe thật mộc mạc và giản dị.
Trên phố, trẻ con nô đùa, phụ nữ tay xách giỏ rau, lớn tiếng mắng chúng không ngoan ngoãn. Còn trong tửu lâu, tiếng chén rượu va vào nhau, tiếng ca múa mừng thái bình, giai điệu du dương thỉnh thoảng vọng ra phố.
Một tòa thành rất đỗi bình thường.
Ít nhất là hiện tại không thấy có gì bất thường, cả tòa thành bị thiêu rụi là do thiên tai hay do con người? Món mì thịt mà Mộc Hề Chi gọi đã được bưng ra, ông chủ chào mời: "Hai vị khách quan từ từ dùng bữa."
Ông chủ như cố ý hay vô tình nhìn về phía Chúc Huyền Tri. Hắn có khuôn mặt trẻ trung, môi đỏ răng trắng, vài vết xước trên da không che lấp được dung mạo nhưng lại có mái tóc trắng dài chấm eo, trông như một yêu tinh.
Ngoài ông chủ, những người đi ngang qua họ cũng thường xuyên nhìn họ.
Chúc Huyền Tri thỉnh thoảng gõ nhẹ lên mặt bàn như thể không nhìn thấy những ánh mắt khác thường đó, chỉ có đầu ngón tay khẽ động, những người nhìn hắn lập tức rời mắt đi, mắt họ đột nhiên rất đau.
Mộc Hề Chi chuyên tâm gắp hành trong tô mì thịt, quên mất việc dặn ông chủ không cho hành.
Trước cửa hàng mì có một bàn thực khách đang liên mồm, lúc trước còn lớn tiếng bàn luận chuyện quốc gia đại sự, lúc sau lại nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Khi nhắc đến một mỹ nhân, họ không hẹn mà cùng lộ vẻ ngưỡng mộ.
Mỹ nhân này là phu nhân của tướng quân Hàn Sương thành, Mạc phu nhân, có thể gọi là sắc nước hương trời.
Không chỉ vậy, Mạc phu nhân còn vô cùng lương thiện, thường xuyên bố trí nơi ăn chốn ở cho những kẻ lang thang không nhà cửa, không phải là trò giả tạo. Nàng ấy cũng không bao giờ ỷ thế hiếp người, ngược lại còn rất bình dị gần gũi.
Bách tính đều nói, Mặc tướng quân và Mạc phu nhân là đôi trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.
Mặc tướng quân càng được bách tính yêu mến hơn bởi vì hắn đã từng nhiều lần đến biên cảnh đánh lui quân địch, lập nên chiến công hiển hách. Sau khi rời khỏi chiến trường, hắn trở về quê nhà Hàn Sương thành, bảo vệ bách tính nơi đây.
Bách tính Hàn Sương thành lấy hắn làm vinh dự.
Họ còn nói Hàn Sương thành có Mặc tướng quân là phúc khí ngập trời của Hàn Sương thành, không ít bách tính lập tượng hắn, đặt trong nhà thờ như Bồ Tát sống, tuyên bố muốn trở thành tín đồ tôn sùng Mặc tướng quân.
Một người uống một ngụm nước dùng mì, ngưỡng mộ nói: "Nếu ta có được tiên thê như vậy, ta nguyện chết, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."
Một người khác đẩy gã, không khách khí chế nhạo: "Ngươi cũng xứng sao?"
"Chậc, đều là nam nhân mà..."
"Các ngươi là cái thá gì, dám bàn tán bậy bạ về Mặc tướng quân!" Những lời của mấy người này vừa hay bị tín đồ tôn sùng Mặc tướng quân nghe thấy, họ xông lên đánh cho một trận, náo loạn thành một nồi cháo.
Ông chủ quán mì sợ liên lụy đến cửa hàng của mình, vội vàng tiến lên khuyên can.
Khi Mộc Hề Chi nghe đến mấy chữ Mặc tướng quân, chiếc vòng gỗ nhỏ cây non run lên. Hóa ra bộ xương trên đài hành hình ở pháp trường là Mặc tướng quân của Hàn Sương thành, họ đã đi vào ý niệm của hắn.
Chúc Huyền Tri cũng nhìn thấy cây non trên chiếc vòng gỗ nhỏ của nàng có động tĩnh: "Đây là có ý gì?"
Nàng ghé vào tai hắn: "Cây non nói với ta chúng ta đã đi vào ý niệm của vị Mặc tướng quân này, nói cách khác, bộ xương mà ta gặp ở bên ngoài chính là Mặc tướng quân của Hàn Sương thành."
Sau khi họ đi vào ý niệm, mặc dù không khác gì người ở đây nhưng không thể để người khác phát hiện ra thân phận thật của họ, nếu không sẽ bị ý niệm của nguyên chủ đuổi ra ngoài, nói những lời này phải cẩn thận kẻo bị người khác nghe thấy.
Mộc Hề Chi nói nhỏ, hơi thở phả vào tai Chúc Huyền Tri.
Chúc Huyền Tri định kéo giãn khoảng cách với nàng, còn chưa kéo giãn được nửa ngón tay đã bị Mộc Hề Chi giữ chặt vai, nhiệt độ của nàng xuyên qua lớp áo đỏ truyền đến hắn, khó có thể bỏ qua.
Mộc Hề Chi giữ chặt Chúc Huyền Tri là vì có người bưng bát mì nóng đi ngang qua sau lưng hắn, hắn không biết nên vẫn muốn động đậy, nàng liền ra tay.
"Ngươi đừng động đậy."
"Ngươi buông tay ra."
Hai người đồng thời lên tiếng, Chúc Huyền Tri vừa nảy sinh ý định bẻ gãy ngón tay Mộc Hề Chi, nàng đã thu tay lại. Nhưng hắn lại cảm thấy hụt hẫng chỉ vì bị nàng chạm vào sẽ có cảm giác sung sướng kỳ lạ.
Thấy người bưng bát mì nóng đã đi rồi, Mộc Hề Chi ngồi xuống: "Vừa nãy có người đi ngang qua sau lưng ngươi, nếu ngươi động đậy thì sẽ đụng phải."
Chúc Huyền Tri vuốt ve vành tai đang ngứa, sâu trong mắt có một tia u ám.
Những người trong quán mì vẫn đang đánh nhau, đánh tới đánh lui, một người trong số họ bị đánh ngã, đập vào cái bàn mà họ đang ngồi. Mộc Hề Chi nhanh như chớp bưng bát mì lên, mỗi tay cầm một bát.
Nàng còn dùng khuỷu tay đẩy Chúc Huyền Tri đang đứng dậy ra sau.
Mộc Hề Chi biết hắn "yếu đuối", vừa nãy ở đài hành hình pháp trường, hắn đã cố gắng dùng linh lực bóp nát giá gỗ khiến nàng tưởng hắn không sao, kết quả là chưa đi được mấy bước thì hắn đã suýt ngã.
Xem ra nam chính này cũng chẳng khác gì người khác, đều sĩ diện.
Sĩ diện thì sĩ diện, Mộc Hề Chi vẫn sẽ bảo vệ y sống đến hết truyện. Từ khi nàng ra đời, mạng sống của họ đã gắn liền với nhau, phải đợi đến khi y sống đến hồi kết của tiểu thuyết mới có thể giải trừ. ( truyện trên app T•Y•T )
(*) Nữ chính vẫn tưởng đây là Chúc Huyền Chu nên sẽ dùng danh xưng là y.
Nàng xác nhận hai bát mì vẫn bình an vô sự, rồi nhìn Chúc Huyền Tri: "Có bị thương không?"
Chúc Huyền Tri bị khuỷu tay Mộc Hề Chi đập vào eo, nàng dùng sức không kiềm chế nên hắn như bị Mộc Hề Chi đánh một cái. Không biết nàng muốn bảo vệ hắn không bị những người kia làm bị thương hay là mượn cơ hội đánh hắn vậy.
Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm trong lớp áo đỏ, giọng điệu không rõ ràng: "Không sao."
"Vậy thì tốt. Ngồi xuống đi, chúng ta tiếp tục ăn mì." Mộc Hề Chi đặt mì lên một cái bàn khác, không tham gia vào cuộc ẩu đả của những người dân này.
Đến nước này rồi mà nàng vẫn không quên ăn mì.
Thật ra không phải Mộc Hề Chi không lo lắng cho hai đệ tử sông Cầm và đại ca, sư huynh sư tỷ mất tích ở Hàn Sương thành, mà là không thể vội được.
Sau khi đi vào ý niệm của người khác, cần phải làm một số việc để tăng cảm giác tồn tại, giảm khả năng bị ý niệm bài xích. Ăn đồ ở đây là một trong những cách, vì vậy nàng dứt khoát gọi món mì mình muốn ăn.
Cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên.
Chúc Huyền Tri cúi đầu nhìn bát mì trước mặt có vài lát thịt mỏng và rau xanh đang nổi, mãi không động đũa. Mộc Hề Chi đang ăn rất ngon lành, tranh thủ liếc nhìn hắn: "Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"
Hắn cũng đã nghe nói một số chuyện về Thông Linh Sư, cuối cùng cũng há miệng ăn một miếng mì.
Mộc Hề Chi hỏi: "Ngon không?"
"Dở tệ."
"..." Nàng không nên hỏi hắn. Mộc Hề Chi ăn hết một bát mì thịt to trước mặt với tốc độ cực nhanh, lãng phí thức ăn là không nên, ăn xong lau miệng nói: "Đi thôi."
Chúc Huyền Tri không hỏi Mộc Hề Chi định đi đâu, vì họ đã đi vào ý niệm của Mặc tướng quân, vậy thì phải đến gần hắn, nếu cách Mặc tướng quân quá xa cũng sẽ bị đá ra khỏi thế giới ý niệm.
Để tránh xảy ra sự cố như vậy, tốt hơn hết là Thông Linh Sư nên tìm hắn, ở bên cạnh hắn.
Mặc tướng quân là người nổi tiếng ở Hàn Sương thành, Mộc Hề Chi không tốn chút sức lực nào đã nghe ngóng được hiện tại hắn đang ở đâu, một tòa phủ đệ ở Đông Nhai.
Phủ đệ của các tướng quân khác đều muốn xây dựng thành quy mô cung điện nguy nga nhưng phủ đệ của Mặc tướng quân thì không như vậy, không khác gì nhà ở của người thường, cửa còn bong tróc nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Nhưng họ lấy lý do gì để tiếp cận Mặc tướng quân đây? Mộc Hề Chi chống cằm trầm ngâm.
Lúc này, có hai đạo sĩ đi thẳng vào phủ Tướng quân, một phụ nhân được nha hoàn dìu ra đón họ, cung kính vô cùng.
Mộc Hề Chi đứng canh cổng phủ Tướng quân không xa dùng linh lực nghe lén họ nói chuyện.
Trong phủ của phụ nhân thường xảy ra chuyện không hay, còn có người nửa đêm thức dậy nhìn thấy yêu quái! Phụ nhân cho rằng nhà mình đã đụng phải thứ dơ bẩn, cố ý đi mời đạo sĩ đến làm phép, diệt trừ yêu ma, xua đuổi tà khí.
Chuyện này vẫn chưa có nhiều người biết, phụ nhân không muốn làm lớn chuyện, nếu làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của con trai là Tướng quân kia. Những người hoặc chuyện liên quan đến yêu quái đều không mấy tốt lành.
Ngay cả lần mời đạo sĩ đến làm phép này, phụ nhân cũng nói với bên ngoài là để cúng bái tổ tiên.
Mộc Hề Chi nghe đến đây thì linh quang chợt lóe.
"Ta nghĩ ra cách rồi."
*
Một khắc sau, Mộc Hề Chi và Chúc Huyền Tri được người ta mời vào phủ Tướng quân.
Phụ nhân ngồi trên ghế bạch đàn ở chính giữa, nheo mắt đánh giá họ. Bà đã lớn tuổi, mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc trắng, khi nheo mắt thì các nếp nhăn trên mặt càng sâu, trông như quả khổ qua.
Trong lúc phụ nhân đánh giá họ, Mộc Hề Chi cũng đang đánh giá bà.
Mặc tướng quân coi trọng sự tiết kiệm nhưng không bạc đãi mẫu thân của mình. Chỉ cần nhìn cách ăn mặc của phụ nhân là biết, đeo vàng đeo bạc, vải vóc quần áo đắt tiền, hai tay đều đeo vòng ngọc bích rất đẹp.
Phụ nhân thăm dò đủ rồi, mỉm cười hỏi: "Có phải các ngươi nói phủ Tướng quân có yêu khí không?"
Cách đây không lâu, họ chủ động tìm đến người của phủ Tướng quân, nói rằng phủ Tướng quân có yêu khí quấn quanh. Nghe vậy, bà lập tức triệu kiến họ.
Mộc Hề Chi cũng cười: "Đúng vậy."
Chúc Huyền Tri ngồi bên cạnh nàng không nói một lời, dựa lưng vào ghế, áo đỏ như lửa. Vì dung mạo quá diễm lệ nên không có phong thái tiên phong đạo cốt, ngược lại có chút dáng vẻ của công tử nhà giàu.
Phụ nhân không cho rằng họ là những kẻ lừa đảo đến để kiếm tiền, chuyện trong phủ ít người biết nhưng họ lại biết rõ như lòng bàn tay, bà tin đến bảy tám phần.
"Lão phu nhân, Tướng quân đã về ạ!" Một nha hoàn đứng bên ngoài nói.
Phụ nhân bảo sai vặt dẫn họ xuống: "Thôi được, hai vị tiên nhân tạm thời ở lại hàn xá, có việc gì thì cứ sai hạ nhân làm."
Mộc Hề Chi theo sai vặt ra ngoài, lướt qua một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi. Hắn tay trái ôm chiếc mũ trụ vừa tháo khỏi đầu, mái tóc dài cao buộc đuôi ngựa hơi xoăn rũ xuống sau gáy.
Nhiều năm chinh chiến khiến làn da hắn đen sạm và thô ráp nhưng tướng mạo khôi ngô, tinh thần phấn chấn.
Thanh niên tuy không biết họ là ai và tại sao lại đến đây, lại được sai vặt trong phủ dẫn đến thiên viện nhưng vẫn lịch sự gật đầu với họ.
Mộc Hề Chi theo sai vặt đi về phía trước.
Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện của thanh niên và phụ nhân: "Hai người vừa ra ngoài kia là ai ạ?"
"Con đừng quan tâm."
"Mẫu thân nói gì vậy, thời buổi này loạn lạc, trong nhà có người lạ vào ở, sao nhi tử có thể không quan tâm?"
Phụ nhân hừ lạnh: "Người mà con cưới về chẳng phải cũng không rõ lai lịch sao? Mẹ không hiểu, con đường đường một Đại tướng quân, cưới con gái nhà danh giá cũng thừa sức, vậy mà lại cưới một nha đầu nhà quê."
Thanh niên cau mày.
Phụ nhân vẫn tiếp tục trách móc: "Ngoài cái mặt ra thì nàng ta có gì tốt? Cưới về hai năm rồi mà vẫn chưa đẻ được lấy một quả trứng. Con lại không chịu nạp thiếp, sợ là hương hỏa nhà họ Mặc sẽ đứt ở đời con đó."
Niềm vui khi trở về nhà của thanh niên bị dập tắt hết, dần dần nổi giận: "Mẫu thân..."
Mộc Hề Chi không nghe nữa, thu hồi linh lực, nghe cũng chỉ là những mâu thuẫn gia đình, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu là vấn đề muôn thuở, không đáng để nàng lãng phí linh lực vốn đã không nhiều của mình, phải dùng tiết kiệm.
Sai vặt dẫn họ đến thiên viện, gọi người đi dọn dẹp hai căn phòng, cung kính nói: "Xin hai vị tiên nhân chờ một lát."
Mộc Hề Chi ngăn lại: "Một căn phòng là đủ rồi, chúng ta là đạo lữ."
Chúc Huyền Tri tưởng mình nghe nhầm.
"Ngươi nói gì cơ?"