*Note của team edit về hệ thống ngôi xưng của các nhân vật nguyên tác vs nhân vật mới trong truyện:
Nữ chính nguyên tác - Khương Miên (ngôi xưng ‘cô ấy’) / Nữ chính xuyên vào (ngôi xưng ‘cô’)
Nam chính nguyên tác - Hứa Tinh Minh (ngôi xưng ‘anh ta’) / Nam chính mới - Tống Kỳ Sâm (ngôi xưng ‘anh’)
***
“Hây, hây, hô...”
Một trận đại chiến kinh thiên động địa gần đi đến hồi kết. Khu rừng hoang vu, xác chết của zombie và con người chất đống ngổn ngang, máu tươi đỏ thẫm và nâu xám bắn tung tóe khắp nơi.
Cái chết lặng lẽ lan tràn khắp nơi.
Chỉ còn lại những tiếng thở dốc kịch liệt của người sống sót, nổi bật lên một cách kỳ lạ.
Giữa bầy xác sống, người phụ nữ tay cầm trường đao, quỳ một gối xuống đất. Vì dùng sức quá độ, cánh tay phải đầy những vết thương dữ tợn không ngừng run rẩy. Mái tóc ngắn màu đen ướt đẫm máu dính chặt vào sau tai, máu tươi theo cằm nhỏ giọt xuống.
Cùng với một tiếng gầm rú phẫn nộ vang lên bên tai, người phụ nữ đột ngột ngẩng đầu.
Lúc này mới phát hiện, mắt phải của cô đã bị một vết thương khủng khiếp xuyên qua, máu thịt lật tung.
Hình ảnh con quái vật xấu xí dữ tợn không ngừng tiến lại gần, phản chiếu trong đồng tử đen láy duy nhất còn lại của người phụ nữ, không những không khiến cô sợ hãi mà ngược lại còn khiến trên mặt cô dâng lên sát khí.
Đến đúng lúc lắm!
Ầm——
Chỉ trong chốc lát, sức mạnh tinh thần của chiến lực đỉnh cao nhân loại va chạm với Hoàng đế Zombie cấp cao, đã san bằng nửa khu rừng.
Khu vực thi đấu《Thần Tượng Động Lòng Người》, Yên Kinh, phòng vệ sinh tầng hai.
Khương Miên bỗng nhiên mở mắt.
Nhìn vòi nước đang xả ào ào, nhất thời chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Khương Miên bỗng cảm thấy đầu đau như búa bổ bởi một lượng lớn thông tin ồ ạt tràn vào.
Vất vả tiêu hóa những thông tin trong đầu, Khương Miên mới phát hiện bản thân, người đã cùng Hoàng đế Zombie đồng quy vu tận, kỳ lạ nữa là lại nhập vào thân thể của một người khác.
Những gì ùa vào trong đầu là ký ức hai mươi năm qua của nữ sinh viên năm ba tên Khương Miên này.
Nhưng càng nhớ rõ ràng, Khương Miên càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Bởi vì những cái tên xuất hiện trong ký ức, sao lại giống với những cái tên trong cuốn tiểu thuyết ngược luyến cẩu huyết mà cô đã từng đọc ở căn cứ?
Áp lực sinh tồn trong mạt thế rất lớn, mỗi người có một cách giải tỏa riêng. Khương Miên không giống những người khác, cô thích đọc tiểu thuyết cẩu huyết, càng sảng, càng cẩu huyết cô càng đọc càng hăng say, thậm chí còn có thêm sức mạnh để giết zombie!
Nhưng bộ truyện《Tinh Hà Vạn Lý》này lại là bộ truyện ấn tượng nhất trong sự nghiệp đọc truyện sảng của Khương Miên. Cô thậm chí còn không biết cuốn sách này làm thế nào mà bị thuộc hạ tìm được rồi đưa đến tay cô.
Nhưng với nguyên tắc đã đến rồi thì đọc, cộng thêm việc tên nữ chính phát âm giống tên cô, Khương Miên vẫn đọc.
Kết quả là, đọc xong tức đến nghẹn cả họng!
Khương Miên chưa bao giờ thấy ai sống một cuộc đời uất ức như vậy!
Nữ chính của tiểu thuyết, Khương Miên, từ năm mười tuổi, cha mẹ qua đời vì tai nạn giao thông, cậu mợ trở thành người giám hộ của cô ấy, cuộc đời cô ấy bắt đầu chuỗi ngày sống nhẫn nhục, uất ức.
Rõ ràng cậu mợ ở nhà của cô ấy, tiêu tiền của cha mẹ cô ấy để lại, vậy mà cô ấy còn bị áp bức đến mức không bằng cả cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích, thậm chí còn suýt bị em trai của mợ giở trò đồi bại.
Đến trường học, lại vì tính cách nhút nhát, ăn mặc quê mùa mà bị cả lớp bắt nạt.
Vào đúng lúc khốn khổ ấy, cô ấy gặp được nam chính, còn coi tên ngốc đó là ánh sáng duy nhất trong đời.
Sau này, sống vì nam chính, chết vì nam chính, cam tâm tình nguyện làm công cụ cho nam chính nửa đời người.
Khi nam chính tài giỏi đẹp trai, cô ấy thầm yêu trộm nhớ. Khi nam chính phá sản sa cơ lỡ vận, cô ấy ra tay cứu giúp. Khi nam chính khôi phục lại địa vị, đá cô ấy một cái rồi quay lại với người yêu cũ, cô ấy đau khổ. Khi nam chính vì người yêu cũ mà hiểu lầm cô ấy đủ điều, cô ấy rơi lệ. Khi nam chính bệnh nặng thập tử nhất sinh, người yêu cũ mua vé tàu hỏa bỏ trốn, cô ấy hiến gan...
Tóm lại, cả cuốn tiểu thuyết từ đầu đến cuối, chỉ ngược mỗi nữ chính, cốt truyện ngớ ngẩn đến mức Khương Miên suýt nữa rút súng ra bắn nát cuốn sách.
Cuối cùng, Khương Miên cũng cùng nữ chính kiên trì đến được đại kết cục, cuối cùng nam chính cũng nhận ra tầm quan trọng của nữ chính.
Cũng có thể là anh ta nhận ra trên đời này, anh ta không thể tìm được đứa ngốc nào tốt với anh ta như nữ chính nữa!
Nam chính quyết định quay lại theo đuổi nữ chính.
Đến rồi, đến rồi.
Nhịn biết bao nhiêu tình tiết uất ức trước đó, Khương Miên cứ tưởng màn truy thê hỏa táng tràng mà cô mong đợi đã đến, cuối cùng cũng được hả hê một phen!
Khương Miên thật tâm cho rằng, nữ chính ít nhất cũng phải hành hạ tên khốn nam chính kia đến chết đi sống lại, mới xứng đáng với những khổ sở mà cô ấy đã phải chịu đựng. ( truyện trên app t.y.t )
Không ngờ, nam chính vừa mới quyết tâm theo đuổi lại nữ chính, chưa hết một chương, nam chính chỉ nắm tay nữ chính, nói ba câu ngọt ngào, ba câu!!!
Vì nam chính mà mất đi khả năng sinh sản, mất đi danh dự, thậm chí suýt mất mạng, nữ chính lại có cái kết có hậu với anh ta?
Không chỉ vậy, còn cam tâm tình nguyện cùng anh ta nuôi dạy đứa con mà nữ phụ đã sinh cho anh ta ở nước ngoài???
Cuối cùng, nữ chính ôm con, khoác tay chồng, cảm khái từ tận đáy lòng, cuộc đời tôi thật hạnh phúc???
Khương Miên: ...
Khương Miên: !!!
Chết tiệt!
Khương Miên vẫn nhớ rất rõ kết cục của cuốn sách này. Cô nhẹ nhàng đặt nó xuống đất, giơ súng lên, bắn liên tiếp mười mấy phát, sau đó thậm chí còn suýt nữa sai người mang đến súng phóng tên lửa để hủy diệt thứ đồ chơi chết tiệt này.
Có thể nói, sau khi đọc xong cả cuốn sách, Khương Miên không tức giận với nam chính ích kỷ, không tức giận với cậu mợ như loài đỉa đói, không tức giận với những bạn học từng bắt nạt nữ chính!
Mà tức giận với nữ chính ngu ngốc này!
Tức đến mức cô hận không thể lôi cô ấy ra khỏi sách mà đánh cho một trận.
Nếu tôi có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt tôi, chứ đừng để tôi đọc một cuốn tiểu thuyết khiến tôi tức đến đau tim gan phèo phổi, gặp một nữ chính ngu ngốc đến mức người ta đánh má trái, cô ấy còn đưa má phải ra!
Khương Miên đã từng nghĩ như vậy.
Và bây giờ,
Dù không muốn thừa nhận, nhưng phần ký ức vừa xuất hiện trong đầu không ngừng nhắc nhở cô rằng, cô, Khương Miên, người có sức mạnh chiến đấu số một của căn cứ số một, thực sự đã xuyên không thành nữ chính ngu ngốc mà cô đã từng mắng chửi vô số lần - Khương Miên!
Khi cơn đau nhói trong đầu dần dần biến mất, những âm thanh xung quanh mới như thủy triều ập thẳng vào tai Khương Miên.
Vô thức đưa tay tắt vòi nước vẫn đang chảy, Khương Miên ngẩng đầu lên, sững sờ tại chỗ.
Khuôn mặt trong gương thực sự quá giống với khuôn mặt của cô.
Ngoại trừ làn da của cô không trắng như vậy, cằm không nhọn như vậy, môi không mềm mại như vậy, mắt không long lanh như vậy, thì hai người gần như giống hệt nhau.
Cùng là khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh nhân, môi anh đào, thậm chí cả lúm đồng tiền bên phải khóe miệng cũng ở cùng một vị trí.
Có lẽ vì từ nhỏ cô đã luyện võ, lại thích để tóc ngắn, nên cô chưa bao giờ thấy mình có dáng vẻ yểu điệu thướt tha, khiến người ta thương xót như vậy.
Trải nghiệm mới mẻ này khiến Khương Miên không khỏi tiến lại gần gương, gần như cùng lúc đó, người đẹp trong gương với vẻ đẹp ngây thơ trong sáng, như mộng như ảo cũng tiến lại gần cô.
Hô, mình thật xinh đẹp!
Nhìn chằm chằm vào gương, Khương Miên không khỏi thốt lên.
Vừa tự luyến được hai giây, một tiếng đập cửa ầm ĩ bỗng vang lên từ bên ngoài.
Khương Miên mở cửa, một người phụ nữ tóc ngắn mặc đồng phục màu đen vội vàng chen vào.
Vừa lướt qua Khương Miên, cô ấy lại lùi về phía Khương Miên, vẻ mặt ngạc nhiên chỉ vào tấm thẻ số dán ở góc dưới bên trái chiếc váy trắng của cô: “Vòng sơ tuyển đã bắt đầu rồi, thí sinh này sao cô còn ở đây? Lúc tôi đến đã gọi đến số một trăm năm mươi rồi, cô là số một trăm sáu mươi tám, nếu không đi nữa thì thật sự sẽ muộn mất!”
Sơ tuyển?
Hai chữ vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến mắt Khương Miên thoáng hiện vẻ mờ mịt, nhưng rất nhanh cô đã tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ tình huống hiện tại là gì.
Nguyên chủ là sinh viên năm ba của Học viện Điện ảnh Yên Kinh, hiện tại rất nhiều bạn học trong lớp đã bắt đầu tìm kiếm con đường riêng của mình, người có quan hệ thì tìm quan hệ, người chạy vai quần chúng thì chạy vai quần chúng, người ký hợp đồng với công ty thì ký hợp đồng với công ty, một số sao nhí thậm chí đã bắt đầu đóng vai phụ trong các dự án lớn.
Gia đình nguyên chủ, chắc chắn là không có con đường nào khác, để tránh việc tốt nghiệp là thất nghiệp, cô ấy quyết định đến chương trình tuyển chọn thần tượng có tên là “Thần Tượng Động Lòng Người” này để lộ mặt, thuận tiện cho việc ký hợp đồng với một công ty quản lý nào đó sau này.
Cô ấy cũng không cần bản thân phải nổi tiếng, kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ cần có thể tự nuôi sống bản thân là được!
Nghĩ đến đây, bất kể Khương Miên có phẫn nộ như thế nào về việc nguyên chủ tự hạ thấp bản thân trong cốt truyện, với quyết tâm đã chiếm thân thể người ta thì phải có trách nhiệm với người ta, Khương Miên không chút do dự chạy đến địa điểm sơ tuyển trong ký ức.
May mắn thay, khi cô chạy đến mới gọi đến số một trăm sáu mươi lăm, cô vẫn chưa bị bỏ lỡ.
Ổn định lại hơi thở, Khương Miên tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Vì ngoại hình nổi bật của cô, cô gái ngồi bên cạnh do dự một chút rồi bắt chuyện với cô.
“Xin chào, bạn tên gì vậy? Bạn thật xinh đẹp, à đúng rồi, lần này bạn chuẩn bị tiết mục gì vậy? Tôi định lên nhảy street dance...”
Không, khoan đã.
Khương Miên đột nhiên có chút bối rối, sao sơ tuyển còn phải biểu diễn tiết mục nữa?
Hình như... hình như là vậy...
Trong cốt truyện, nữ chính cũng tham gia chương trình tuyển chọn này, còn hát một bài, cuối cùng thành công nhận được ba phiếu đồng ý, giành được tư cách tham gia ghi hình chính thức của “Thần Tượng Động Lòng Người”.
Nhưng cô, một người chưa từng học nhạc cụ, không biết nhảy, hát còn lệch tông, có thể lên làm gì, biểu diễn xé xác zombie sao? Ở đây làm gì có zombie cho cô xé!
Thôi xong, thôi xong.
Khương Miên cảm thấy mình e rằng không thể chịu trách nhiệm với nguyên chủ rồi.
Ngay lúc đó, ánh mắt cô bỗng nhiên ngưng lại, sau đó khóe miệng hiện lên nụ cười vui mừng.
Có rồi!
...
“Số một trăm sáu mươi tám, số một trăm sáu mươi tám có ở đây không?”
“Có!”
Khương Miên vội vàng giơ tay, sau đó xách túi nilon màu đen bên chân đi về phía phòng sơ tuyển.
Gần như cùng lúc đó, ba vị giám khảo đã tuyển chọn cả buổi sáng bắt đầu có chút mệt mỏi.
“Chất lượng sơ tuyển hôm nay hình như không được tốt lắm, không bằng hôm qua!”
“Đúng vậy, hơn nữa toàn là hát với nhảy, thật sự không có gì mới mẻ, nhìn mà mệt!”
“Ơ? Cô bé số một trăm sáu mươi tám tên Khương Miên này, nhìn ảnh cũng được đấy chứ, cũng là sinh viên của Học viện Điện ảnh Yên Kinh. Chỉ cần nhìn khuôn mặt này, dù cô ấy biểu diễn gì, tôi nghĩ cũng nên giữ cô ấy lại, mọi người thấy sao?”
“Được, được, chỉ là trông có vẻ yếu đuối, mong manh dễ vỡ.”
“Mọi người đoán xem cô ấy sẽ biểu diễn tiết mục gì, nhảy, tôi đoán là nhảy.”
“Hát đi, thật ra tôi thấy cái gì cũng được.”
Sau khi các giám khảo trao đổi xong, Khương Miên, người mà họ cho là yếu đuối, mong manh dễ vỡ, đã xuất hiện trong phòng sơ tuyển, không chỉ vậy, trên tay còn xách một túi nilon màu đen.
Điều này khiến các giám khảo có chút khó hiểu.
“Chào các giám khảo, tôi là thí sinh số một trăm sáu mươi tám Khương Miên, tiết mục tôi mang đến hôm nay là...”
Cô gái hơi dừng lại, sau đó mỉm cười mở túi nilon trong tay, để lộ chín viên gạch xếp ngay ngắn bên trong.
“Bẻ gạch bằng tay!”
Bốn chữ vang lên dõng dạc.
Ba vị giám khảo: “...” Không, cái gì cơ?
Ba người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Khương Miên nhặt một viên gạch trong túi, đặt lên chiếc ghế bên cạnh, dùng chân giẫm lên, vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng.
“Chờ...”
Ba vị giám khảo chưa kịp ngăn cản, đã thấy Khương Miên giơ tay chém xuống, đồng thời hét lên một tiếng “Ha!” đầy mạnh mẽ.
Viên gạch vỡ tan.
Ngay sau đó, cô lại lấy ra ba viên gạch từ túi nilon bên chân, xếp chồng lên nhau, chuẩn bị tiếp tục “Ha!”
“Dừng... dừng lại!”
Vị giám khảo nữ bên cạnh cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng đưa tay ra hiệu.
Nghe vậy, Khương Miên nhíu mày ngẩng đầu, màn biểu diễn có vấn đề gì sao? Cô đã tìm tổng cộng chín viên gạch, định biểu diễn từ từ, một viên, ba viên, năm viên, để tạo hiệu ứng bất ngờ cho mọi người.
Nhưng không ngờ mới bẻ được một viên đã bị gọi dừng.
“Có phải màn biểu diễn chưa đủ đặc sắc không, nếu không tôi xếp tám viên còn lại chồng lên nhau rồi bẻ một lần được không? Nếu vẫn chưa đủ, tôi ra ngoài tìm thêm?”
Khương Miên vừa nghiêm túc đưa ra đề nghị vừa bắt đầu xếp gạch.
Sau mạt thế, Khương Miên đã thức tỉnh hai dị năng, hệ sức mạnh và hệ tinh thần. Hệ tinh thần có lẽ đã mất vì vụ nổ lớn trước khi chết, nhưng hệ sức mạnh lại theo cô xuyên không đến đây, điều này khiến Khương Miên nghĩ ra hình thức biểu diễn này.
Nghe vậy, ba vị giám khảo đồng loạt nuốt nước miếng, rơi vào trạng thái rối rắm tột độ.
Khi Khương Miên cầm ba tấm thẻ đồng ý trên tay bước ra khỏi phòng sơ tuyển, cô vẫn còn hơi ngơ ngác, vậy là đã đậu rồi sao? Dễ dàng quá vậy.
Nhưng cô nhanh chóng vui mừng, đậu rồi là tốt rồi, cuối cùng cũng không phụ lòng nữ chính.
Hơn nữa, họ cũng không thiệt thòi, vừa rồi để không khiến họ tiếc nuối, Khương Miên với ý định góp vui, vẫn bẻ hết tám viên gạch còn lại.
Nhưng mà bẻ gạch bằng tay đã biểu diễn rồi, vòng phục tuyển nửa tháng sau phải biểu diễn cái gì đây?
Đâm thủng tấm thép? Nằm đinh? Hay nuốt kiếm? Nhúng tay vào chảo dầu nóng chắc không được, cơ thể này chưa được luyện tập đặc biệt, nếu không nhất định sẽ khiến độ kinh ngạc đạt đến đỉnh điểm!
Cứ nghĩ miên man như vậy, Khương Miên đột nhiên tràn đầy tự tin với cái gọi là tuyển chọn thần tượng.