Câu cuối cùng vừa dứt, cuốn sổ tay đột ngột kết thúc.

Cố Vô Kế khép cuốn sổ lại, trong đầu vẫn còn vang vọng câu cuối cùng. Cậu chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm phải bức ảnh treo trên bức tường không xa.

Bức ảnh này đã có từ trước rồi sao?

Dưới ánh sáng từ điện thoại, cậu nhìn rõ mồn một, trong bức ảnh xuất hiện sáu người - chính là bọn họ, những kẻ vừa hốt hoảng chạy vào từ cánh cửa chính.

Ba người trong số đó đã bị nhuốm máu tươi trên khuôn mặt, nơi đáng lẽ là đôi mắt giờ chỉ còn lại hai hốc rỗng. Ba cái hốc mắt trống rỗng ấy đang nhìn chằm chằm vào ba người còn sống bằng ánh mắt khiến người ta rùng mình.

Nếu là người bình thường nhìn thấy bức ảnh này, có lẽ đã sụp đổ tại chỗ rồi. Nhưng Cố Vô Kế hiện tại vẫn đang trong trạng thái bình tĩnh quan sát. Dù sao cậu cũng đã gặp qua ma quỷ rồi, ai còn để tâm đến một tấm ảnh chứ.

Cậu còn phát hiện ra, ngoài cặp đôi kia, người chết bất ngờ lại là La Không. Tuy nhiên, ở đây cậu cũng không thể biết được đối phương đã chết như thế nào.

[Nhiệm vụ chính: Tìm kiếm chân tướng bị chôn dấu trong biệt thự bỏ hoang. Đã hoàn thành.]

[Nhiệm vụ chính: Trốn thoát khỏi biệt thự.]

[Sau khi có được manh mối quan trọng, thứ đáng sợ nhất trong biệt thự đã thức tỉnh. Điều duy nhất các người có thể làm là chạy trốn khỏi nơi này. Những người đồng đội trước đây cũng sẽ tham gia săn đuổi các người để đổi lấy cơ hội sống sót duy nhất.]

Khi giọng nói của hệ thống vừa dứt, xung quanh bức ảnh đã có máu tươi lan rộng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Hình bóng của ba người trên đó cũng dần trở nên rõ ràng hơn, như thể chỉ trong tích tắc nữa thôi là có thể thoát ra khỏi bức ảnh.

Cố Vô Kế không chút do dự xoay người bước đi.

Cậu nhanh chóng đi xuống dưới, khi đi qua khúc quanh, lại chạm mặt Phương Kiến.

"Cậu vẫn còn..." Phương Kiến không ngờ Cố Vô Kế vẫn còn sống, hơn nữa nhìn đường cậu ta đi, có vẻ như vừa từ phòng sách ra. Chẳng lẽ người vừa hoàn thành nhiệm vụ chính lại là Cố Vô Kế?

Nhưng như vậy cũng chẳng sao cả, chỉ cần lấy được thông tin từ miệng Cố Vô Kế rồi giết chết cậu ta là đủ. Dù sao thì đám tân thủ lần này cũng ngốc nghếch và ngây thơ lắm.

Phương Kiến lập tức đổi sang nụ cười thân thiện, nhiệt tình dang rộng vòng tay: "Không ngờ Tiểu Cố cậu vẫn không sao, thật là tốt quá. Đáng tiếc, đồng đội của chúng ta đã không còn nhiều, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để thêm người nào bị ác quỷ giết chết nữa."

"La Không và Nhậm Huệ đâu rồi?" Cố Vô Kế như thể thuận miệng hỏi qua loa.

"Vì nhiệm vụ chính đã hoàn thành rồi, hai người bọn họ đã rời đi trước, tôi quay lại xem còn ai bị bỏ lại không." Khi Phương Kiến nói câu này, ánh mắt hắn ta đặc biệt chân thành, bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ bị đánh động, may mắn vì đã gặp được một người đi trước như Phương Kiến trong phó bản tân thủ này.

"Anh nói dối." Cố Vô Kế thở dài, nhìn chằm chằm vào đối phương, giọng nói mang theo ý lạnh lùng: "Ngay từ đầu, anh đã không định để chúng tôi sống sót phải không?"

Trước đó cậu đã mơ hồ cảm nhận được vấn đề của Phương Kiến, sau đó nghĩ lại hai lần gặp ma quỷ đều là sau khi bị đối phương vỗ vào người. Câu nói vừa rồi bất quá chỉ là thử thách một chút, không ngờ Phương Kiến lại nói dối mà không cần suy nghĩ.

Nghe Cố Vô Kế vô duyên vô cớ nói, Phương Kiến im lặng một lúc, sau đó thậm chí còn chẳng buồn giải thích, cười lạnh một tiếng, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt: "Xem ra cậu cũng không ngốc như tôi tưởng. Nhưng đến nước này cậu mới biết thì cũng đã quá muộn rồi. Chờ cậu chết đi, yêu cầu của lệ quỷ cũng đạt được, tôi có thể rời đi ngay lập tức!"

Nói xong câu đó, hắn ta đột ngột đẩy mạnh Cố Vô Kế về phía sau, dù sao hắn cũng đã nghe thấy tiếng động của nữ quỷ kia, chỉ cần đẩy Cố Vô Kế về phía nữ quỷ, dù thế quái nào cậu ta cũng phải chết!

Nhưng rồi Phương Kiến phát hiện ra - đẩy không được.

Phương Kiến: "??" Chuyện gì thế này, rõ ràng tên nhóc này trông có vẻ gầy gò như thế kia, tại sao lại có sức mạnh lớn đến vậy chứ!

Cố Vô Kế nhanh tay túm lấy, Phương Kiến liền rên lên một tiếng, có cảm giác như xương cổ tay mình sắp bị bóp gãy, ánh mắt nhìn Cố Vô Kế cũng nhiều thêm vài phần kinh hãi, chẳng lẽ tên nhóc này sớm đã không còn là người nữa rồi!

Ngay lúc này, Phương Kiến chú ý thấy nữ quỷ kia đã xuất hiện sau lưng Cố Vô Kế, mặt hắn ta tuy không biểu lộ gì nhưng trong mắt đã lộ vẻ mừng rỡ.

Lần này hắn ta đến phó bản cấp thấp này đương nhiên là có chuẩn bị.

Cặp kính trên mặt Phương Kiến là đạo cụ mang ra từ phó bản khác, thực tế có khả năng làm giảm sự tồn tại của bản thân, chỉ cần ở hiện trường có hai người, ma quỷ sẽ có xác suất cao chọn người còn lại để tấn công.

Bây giờ chỉ cần đợi nữ quỷ tấn công Cố Vô Kế, hắn ta sẽ thừa cơ rời đi là được, không ngờ lần này hắn ta lại may mắn đến vậy. Như vậy nếu cộng thêm Cố Vô Kế đã có bốn người chết, hắn ta có thể ước nguyện với lệ quỷ rồi. ( truyện trên app T Y T )

Trong tâm trạng vui sướng tột độ của Phương Kiến, nữ quỷ đột ngột lao về phía này, trong chớp mắt, cô ta lướt qua người Cố Vô Kế, lại đột ngột tấn công về phía Phương Kiến.

Phương Kiến gần như không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, chẳng lẽ một loạt hành động kỳ quặc của Cố Vô Kế trước đó thực sự đã cày được thiện cảm của nữ quỷ?!

Trong lúc hắn ta kinh ngạc, Cố Vô Kế đã buông tay ra. Phương Kiến không kịp suy nghĩ tại sao Cố Vô Kế lại làm vậy, không chút do dự chạy về phía vị trí phòng sách phía sau, xung quanh phòng sách vì một số lý do đặc biệt, ma quỷ bình thường hoàn toàn không dám đến gần, đây cũng là thông tin hắn đã có được trước đó.

Tuy nhiên, điều mà Phương Kiến hoàn toàn không biết là, La Không và hai người kia đã biến thành ma quỷ xuất hiện trong phòng sách.

Cố Vô Kế lạnh nhạt liếc nhìn bóng lưng Phương Kiến, rồi không quan tâm nữa, nhanh chóng chạy về phía lối ra.

Chẳng bao lâu sau, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của một người đàn ông, còn kèm theo sự kinh hãi không thể tin nổi. Có lẽ Phương Kiến chết cũng không ngờ rằng mình lại bị những hồn ma của đám tân thủ giết chết.

Có lẽ là do lệ quỷ đáng sợ nhất trong biệt thự đã thức tỉnh, những hồn ma khác cũng lần lượt xuất hiện theo, cả biệt thự đã tràn ngập một bầu không khí bất tường. Hành lang vốn có thể nhanh chóng đi đến cầu thang, giờ đây cũng trở nên dài và sâu hơn nhiều, trên tường còn có vô số bàn tay thò ra từ những vết máu lộn xộn, cố gắng kéo những người đi qua vào trong, quả thực là cảnh tượng đầy ác mộng.

Từ phía cầu thang vọng lại một tiếng hét quen thuộc của phụ nữ: "Cứu... cứu tôi với, có ai cứu tôi không—"

Cố Vô Kế nhíu mày, nhanh chóng chạy về hướng phát ra âm thanh. Đang chạy được nửa đường thì bỗng một bàn tay bất ngờ xuất hiện trước mắt cậu.

Cố Vô Kế rất tự nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay đó.

Bàn tay kia khựng lại.

Cố Vô Kế nhanh chóng lên tiếng: "Cảm ơn cậu đã vội vàng muốn bắt tay tôi như vậy, nhưng tôi đang rất vội, xin phép đi trước nhé, tạm biệt."

Nói xong, Cố Vô Kế liền buông tay ra một cách tự nhiên, rồi chạy thẳng về phía cầu thang.

Ở chỗ  cầu thang, Nhậm Huệ đã rơm rớm nước mắt,  lúc này đây cô đang vật lộn bám chặt vào lan can, nhưng cả hai chân đã bị những bàn tay từ vết máu bên cạnh túm lấy. Cô tưởng chừng sắp không thể chống đỡ nổi nữa, thì bỗng thấy Cố Vô Kế bước ra từ bên cạnh.

Cô gần như không dám tin vào mắt mình, Cố Vô Kế chẳng phải đã chết rồi sao? Chẳng lẽ đây là hồn ma của cậu?!

"Cứu với—" Nhậm Huệ hét lên mà không hề hy vọng, nhưng Cố Vô Kế lại trực tiếp chạy tới, rồi... tặng một cú đá thân thiện dành cho hai bàn tay.

Hai bàn tay kia lập tức dừng lại, chuyện gì vậy, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Nhậm Huệ: "???"

"Mau đi thôi." Giọng Cố Vô Kế thúc giục vang lên.

"Vâng vâng!" Nhậm Huệ từ mặt đất bò dậy, nhưng phát hiện chân mình đã bị thương do vừa rồi bị kéo lê đi, sắc mặt lập tức tái nhợt.

"Sao vậy?" Cố Vô Kế liếc nhìn đã nhận ra tình hình hiện tại: "Chân bị thương à?"

Nhậm Huệ cắn răng nói: "Thôi... cậu... cậu cứ đi trước đi..." Dù cô có muốn sống sót đến đâu, cũng hiểu rõ, trong tình huống này cứu người khác đồng nghĩa với hy sinh tính mạng của chính mình, cô không có tư cách yêu cầu Cố Vô Kế nhất định phải cứu mình.

Nhưng Cố Vô Kế không hề suy nghĩ, trực tiếp cõng cô lên lưng, sau đó nhanh chóng chạy xuống lầu.

Nhậm Huệ hoàn toàn ngây người, nước mắt ào ào tuôn rơi như mưa, nghẹn ngào không nói nên lời.

Vừa rồi cô đã tận mắt chứng kiến cảnh Phương Kiến đẩy La Không ra ngoài khi gặp nguy hiểm, cả người sợ hãi chạy ra khỏi đó. Vốn tưởng rằng trong thế giới này chẳng còn ai đáng tin cậy nữa, nhưng không ngờ rằng, Cố Vô Kế vào lúc này vẫn sẵn lòng cứu người.

"Nhắm mắt lại." Giọng Cố Vô Kế vang lên.

Do tin tưởng Cố Vô Kế, Nhậm Huệ thậm chí không hỏi lý do, mà trực tiếp nhắm mắt lại.

Dù sao mạng của cô vốn cũng là do Cố Vô Kế cứu.

Cố Vô Kế hít sâu một hơi, quan sát lại đại sảnh phía dưới đầy rẫy những hồn ma dữ tợn để ghi nhớ tuyến đường tương đối an toàn, sau đó chính cậu cũng nhắm mắt lại, nhanh chóng chạy về phía mục tiêu bên dưới.

Sau khi cả hai đều nhắm mắt, những hồn ma xung quanh như mất phương hướng, chỉ có thể mò mẫm xung quanh một cách mơ hồ.

Cố Vô Kế chạy cũng rất khó khăn, mấy lần suýt ngã, nhưng cuối cùng vẫn bình an vô sự đến được nơi chỉ cách cửa chính một đoạn. Vì đã ở trong góc khuất không nhìn thấy từ trên cao, cậu buộc phải mở mắt ra để tránh đụng phải thứ gì đó.

Những hồn ma xung quanh như sôi sục muốn xông về phía Cố Vô Kế, cậu còn tưởng lần này chắc mình xong đời rồi, nhưng chúng lại như cảm nhận được điều gì đó, thậm chí còn co rúm lại.

Cố Vô Kế nhân cơ hội chạy thẳng đến cửa chính, đặt Nhậm Huệ xuống, rồi đưa tay định đẩy cửa ra, nhưng phát hiện cánh cửa hoàn toàn không nhúc nhích.

Chuyện gì vậy, Cố Vô Kế nhớ lại lời Phương Kiến nói trước đó, hắn ta chẳng phải nói đã đủ người chết rồi sao, sao bây giờ vẫn không thể rời đi.

Ngay lúc này, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống. Nhậm Huệ nhíu mày định mở mắt ra nhưng bị Cố Vô Kế ngăn lại, cô sợ hãi đứng bên cửa không dám động đậy, cũng không dám mở mắt.

Trong quá trình vừa rồi, Nhậm Huệ cũng nhận ra rằng, chắc chắn Cố Vô Kế đã điều tra được điều gì đó quan trọng, mới bảo cô nhắm mắt lại, nếu hành động thiếu suy nghĩ rất có thể sẽ gây rắc rối cho cả hai người.

Cố Vô Kế quay người nhìn lại, đại sảnh vốn tối tăm và hoang tàn này, giờ đây lại như được khôi phục vẻ huy hoàng xa hoa ngày xưa. Những ác quỷ vốn có gương mặt dữ tợn, lúc này đều co rúm lại run rẩy tại chỗ, như thể gặp phải thứ gì đó khiến chúng sợ hãi ngay cả khi đã chết.

Sau đó, ở trung tâm đại sảnh dần hiện ra một bóng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là lệ quỷ đáng sợ nhất trong phó bản này.

Đến lúc này Cố Vô Kế cũng không dám liều mạng tò mò muốn nhìn rõ mặt đối phương, lập tức định nhắm mắt lại. Nhưng trong vài giấy tích tắc tiếp theo, cậu phát hiện đôi mắt mình dù thế nào cũng không thể nhắm lại được, thậm chí cả cơ thể cũng không thể cử động.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.

Nhưng ngay khi sắp nhìn rõ đối phương, vai Cố Vô Kế đột nhiên nặng hẳn, một đôi tay từ phía sau vươn ra, che kín mắt cậu. Tất cả hình ảnh đều chìm vào bóng tối.

Là nữ quỷ kia. Cố Vô Kế chỉ trong chớp mắt đã hiểu ra thân phận của đối phương.

Dù hình ảnh đã biến mất, nhưng bầu không khí lạnh lẽo thấu xương xung quanh vẫn không tan biến, thậm chí, cậu còn nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm đang tiến về phía mình.

Đối phương như thể hoàn toàn không sợ con mồi chạy thoát, thái độ còn mang vẻ thong dong.

Sau đó Cố Vô Kế cảm nhận được, đầu ngón tay lạnh giá đến cực điểm lướt qua gò má mình, còn mơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ của ai đó.

"Cậu, thật sự rất khác biệt đấy."

Giọng nói trầm thấp vang lên.

"Khiến ta không nỡ thả cậu đi nữa."

Nghe đến đây, Cố Vô Kế cuối cùng cũng hiểu tại sao mình không thể mở cửa ra được.

Dù vật tế đã đủ. Nhưng, lệ quỷ ở đây muốn giữ cậu lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play