Cố Vô Kế tỏ ra khá hứng thú với sự tồn tại kỳ quái ở phía bên kia. Cậu chỉ cần nhìn thêm vài giây là đã phát hiện ra điểm bất thường.

Do thể chất đặc biệt này, Cố Vô Kế cũng chẳng kết bạn được với những người bình thường... Nói đúng hơn, cậu chỉ chơi với những thực thể linh dị, khiến nhận thức của cậu về ma quỷ và người thường chẳng có gì khác biệt.

"Những con ma này... có vẻ như..." đều không có mắt?

Thật đáng thương quá, dù đã chết rồi nhưng không có mắt vẫn rất khó khăn. Cố Vô Kế không khỏi cảm thấy đồng cảm trong lòng.

Nhưng lúc này, giọng nói của Phương Kiến - người đàn ông ưu tú đột ngột vang lên: "Cậu còn nhìn gì nữa, chúng ta mau đi thôi, ở lâu thêm thì những thứ đó sẽ kéo đến đấy! Tuy chúng chỉ là những sinh vật không có ý thức giống như zombie, nhưng nếu số lượng nhiều lên thì chúng ta không thể đối phó được đâu."

"Ồ, được thôi." Cố Vô Kế lập tức gật đầu, nhanh chóng bước về phía đó.

Dù sao thì cả nhóm cũng không dám ở lại bên ngoài lâu hơn nữa, họ vội vàng băng qua bãi cỏ lạnh lẽo, đến trước biệt thự. Nhưng chưa kịp bước vào, người phụ nữ trong cặp đôi đã hét lên thất thanh.

"Chuyện gì vậy?!" Mọi người đều giật mình.

"Trên... trên kia có ma..."

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cứng đờ cả người. Ở cửa sổ cũ kỹ tầng hai, mặc dù sương mù và rèm cửa rách nát che khuất phần lớn tầm nhìn, nhưng họ vẫn có thể thấy mơ hồ một bóng người đứng đó, khuôn mặt trắng bệch nổi bật một cách đáng sợ.

Tuy không nhìn rõ, nhưng họ có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo tập trung vào mình, cái nhìn đầy ác ý thậm chí còn khiến bọn họ không dám cử động.

Lúc này, Cố Vô Kế ở bên cạnh khẽ động đậy có thể một chút, khiến mọi người trong lòng hơi kinh ngạc. Phương Kiến càng không ngờ tên tân binh này lại dám có hành động trong tình huống như vậy, ánh mắt hắn ta lộ vẻ cảnh giác.

Cố Vô Kế mặt mày nghiêm trọng, cậu đã dùng khả năng quan sát nhạy bén hơn người thường để nhận ra rằng, con ma quái dị này - là một con ma mặc trang phục nữ.

Trong tình huống này, bị một cô gái nhìn chằm chằm như vậy, không làm gì đó thì cảm thấy có lỗi quá!

Ngay lập tức, những người khác thấy Cố Vô Kế giơ tay không cầm chai nước tương lên, vẫy chào về phía cửa sổ.

Tất cả mọi người: "..."

Tất cả mọi người: "???"

Vào lúc này, bọn họ đều muốn túm cổ áo Cố Vô Kế và hỏi xem trong đầu cậu ta đang nghĩ cái quái gì vậy!

Đối mặt với hành động kỳ quặc như vậy, con ma trong cửa sổ dường như cũng giật mình, sau đó thân hình biến mất trong bóng tối, không thấy tăm hơi đâu nữa, thậm chí còn có cảm giác chạy trốn luôn.

"Cậu đang làm gì vậy?!" La Không, cậu thiếu niên rõ ràng đã trở thành fan cuồng của Phương Kiến, lập tức nhìn Cố Vô Kế với vẻ không hài lòng: "Nếu hành động kỳ quặc của cậu khiến ác quỷ nổi giận, làm tình hình thay đổi thì sao! Người mới thì cứ ngoan ngoãn đi theo anh Phương đi, đừng tự làm mấy chuyện lung tung."

"Cậu đang nói gì vậy?" Cố Vô Kế nhìn về phía La Không, ngược lại còn có vẻ hơi tức giận mà lên tiếng: "Người ta con gái đã nhiệt tình nhìn qua như vậy, nếu không có chút phản ứng gì thì cũng quá thất lễ rồi!"

Ánh mắt của Cố Vô Kế lúc này rất có sức ép, La Không vốn chỉ là một học sinh cấp ba không có nhiều kinh nghiệm xã hội, lúc này không khỏi sững sờ.

Rõ ràng tên này chỉ làm một loạt hành động bí ẩn ở đó thôi, tại sao lại có thể nói chuyện lý lẽ đường hoàng như vậy chứ, bên kia chỉ là một con ma thôi mà! Nhưng vẻ mặt đường hoàng lý lẽ của Cố Vô Kế lại khiến cậu ta không biết phải phản bác thế nào!

Bên kia, Phương Kiến lập tức ra mặt hòa giải, lên tiếng: "Cố tiên sinh cũng có cách suy nghĩ riêng của mình, dù tôi là người cũ nhưng cũng chỉ có một số kinh nghiệm cơ bản thôi, những thứ khác vẫn cần mọi người cùng nhau khám phá."

"Đúng vậy." Cố Vô Kế gật đầu, cảm thấy những gì Phương Kiến nói rất có lý.

"Tuy nhiên, Cố tiên sinh này, sau này trước khi làm gì đó, cậu cũng nên nói một tiếng." Phương Kiến lại nhìn về phía Cố Vô Kế, còn vô tình vỗ nhẹ lên vai cậu: "Tránh cho mọi người bị hoảng sợ."

Sau một loạt sự việc như vậy, bầu không khí kinh hoàng ban đầu dường như cũng tan biến đi một chút. Mọi người đẩy cửa bước vào biệt thự.

Cánh cửa này trông đã rất cũ kỹ, dễ dàng đẩy ra. Mọi người vội vã bước vào căn phòng tối om, lập tức cảm thấy một luồng hơi lạnh thấu xương, không khỏi rùng mình.

"Sao ở đây lại lạnh như vậy." Nhậm Huệ - người phụ nữ chuyên nghiệp không khỏi lên tiếng: "... Có phải vì âm khí quá nặng không?"

Cô có vẻ chỉ nói một câu ngẫu nhiên, nhưng mọi người vốn đã như chim sợ cành cong, nghe thấy lời cô nói càng kích thích khả năng liên tưởng trong lòng. Nhìn vào đại sảnh tối đen không thấy rõ năm ngón tay, họ gần như tự dọa chết mình rồi.

"May mà điện thoại vẫn còn dùng được."

Sau khi bật đèn pin trên điện thoại, mọi người mới nhìn rõ được bố cục nơi này. Đây rõ ràng là đại sảnh tiếp khách, không gian khá rộng, có cửa dẫn vào bên trong, nhưng đang đóng chặt, hai bên còn có cầu thang lên tầng hai.

Hơn nữa, khắp nơi đều dán đầy bùa chú, nhưng không biết là do thời gian trôi qua hay vì lý do gì mà chúng đều đã rách nát, chỉ cần chạm vào là biến thành tro bụi.

Điều nổi bật nhất là bức ảnh treo trên tường phòng khách, có vẻ là chủ nhân nơi này và con trai ông ta, chỉ là trên bức ảnh có rất nhiều vết bẩn màu nâu, không những che khuất hoàn toàn gương mặt của hai người, mà còn lan tràn ở một số vị trí khiến người ta bất an, giống như máu tươi bắn ra từ cơ thể họ vậy.

Điều đáng sợ nhất là, dù đã như vậy, mọi người vẫn gần như cảm nhận được có ánh mắt nào đó từ bức ảnh đang nhìn chằm chằm vào họ.

"Trông có vẻ nguy hiểm quá, chúng ta thật sự phải vào sao..." Người phụ nữ trong cặp đôi run rẩy lên tiếng, trong lòng cô nảy sinh sự chống đối mãnh liệt.

"Đương nhiên rồi." Phương Kiến lên tiếng: "Chúng ta chỉ có thể hành động theo chỉ dẫn của nhiệm vụ chính, hơn nữa làm theo nhiệm vụ chính mới là cách duy nhất để chúng ta có thể sống sót rời khỏi đây... Tuy chưa nói cụ thể, nhưng ma quỷ trong phó bản dường như sẽ mạnh lên theo thời gian trôi qua, giống như dần dần phá vỡ xiềng xích gì đó vậy. Nếu không nhanh chóng, tất cả chúng ta sẽ chết ở đây thôi!"

"Tuy nhiên, lần này hệ thống cung cấp khá nhiều thông tin, cơ hội sống sót của chúng ta có lẽ sẽ cao hơn trước đây." Phương Kiến nói tiếp: "Có lẽ đây là phúc lợi vì lần này có quá nhiều người mới. Chúng ta vừa kiểm tra vừa nói chuyện nhé, để phòng ngừa bất trắc thì chia thành nhóm hai người một đi."

Cặp đôi chỉ có thể gật đầu, an ủi lẫn nhau rồi tiến lên kiểm tra, cố gắng bỏ qua bức ảnh ở giữa.

Còn La Không thì bám sát bên cạnh Phương Kiến, trông có vẻ không còn sợ hãi nữa, hăng hái lục lọi mọi thứ, muốn tìm ra manh mối để chứng minh giá trị của mình.

Nhậm Huệ thấy vậy đành phải đi cùng Cố Vô Kế, còn bắt đầu trò chuyện với cậu. Thực ra cô khá có thiện cảm với Cố Vô Kế, dù sao ngoại hình của cậu cũng nổi bật như vậy, chỉ là những mặt khác hơi kỳ quặc một chút, nhưng nhìn chung vẫn rất đáng tin cậy. ( truyện trên app T Y T )

Phương Kiến nhìn những người khác dường như chẳng hề hay biết gì, trong lòng hắn ta bật cười lạnh lùng, nhưng vẻ mặt vẫn giữ vẻ đáng tin cậy của một người có kinh nghiệm, giới thiệu với mọi người về tình hình nửa thật nửa giả.

Thực ra, hắn ta quả thật là một người chơi dày dạn kinh nghiệm, đã trải qua không ít phó bản, thậm chí còn là thành viên kỳ cựu của một tổ chức bí mật. Hắn ta có nhiều cách để thu thập thông tin về các phó bản từ nhiều nguồn khác nhau, hoàn toàn khác biệt so với những tân binh mù mờ chẳng biết gì này.

Thậm chí lần này hắn ta còn chủ động lựa chọn phó bản này, dù sao nó cũng không quá khó, chỉ cần hiến tế bốn người là có thể rời đi. Hơn nữa, sau khi lệ quỷ trong phó bản này giết chết bốn người, hắn sẽ tạm thời được thỏa mãn, lúc này sẽ có cơ hội để thương lượng với lệ quỷ, khiến đối phương đáp ứng một yêu cầu.

Tuy nhiên, phó bản này vốn chỉ nên có năm người mà thôi, không biết tên Cố Vô Kế kia từ đâu xuất hiện nữa, hơn nữa tên đó luôn khiến Phương Kiến cảm thấy vô cùng khó chịu... Nhưng rồi sự cố này cũng sẽ sớm kết thúc thôi.

Vừa rồi hắn ta đã để lại trên người tên kia một vài thứ có thể thu hút vong linh, chẳng qua chỉ là một tân binh mà thôi, gặp phải ma quỷ trong phó bản này chắc sẽ chết ngay lập tức.

...

Cố Vô Kế đang tìm kiếm bên này, rất nhanh đã đi đến bên hành lang. Phía sau, Nhậm Huệ kinh ngạc dùng đèn pin quan sát vết máu lan tràn ra từ trong hành lang, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Những vết máu này trông giống hệt như có người đang vùng vẫy cố bò ra từ sâu trong hành lang vậy, khiến cô không khỏi liên tưởng đến việc liệu sau này mình có trở thành như vậy không... Hơn nữa, cái thứ bò ra đó, rốt cuộc là đã chết rồi hay là, biến thành thứ gì khác...

"Chúng ta, chúng ta vẫn nên mau chóng quay lại thôi." Nhậm Huệ lên tiếng hoảng hốt: "Đợi lúc đông người hơn rồi hãy đến đây xem..."

"Chúng ta có lẽ tạm thời không thể quay lại được rồi." Bên kia Cố Vô Kế lên tiếng.

Nhậm Huệ đột ngột quay đầu lại mới phát hiện, phía sau không còn một chút ánh sáng nào. Những người khác vốn dĩ còn đang thăm dò ở nơi khác bỗng nhiên như thể không tồn tại vậy.

Sắc mặt cô biến đổi dữ dội, biết rằng lần này sự việc đã rắc rối rồi, không khỏi dịch lại gần Cố Vô Kế hơn một chút, ai biết được lúc này ma quỷ sẽ xuất hiện ở đâu chứ. Nhưng ngay khi cô vừa quay đầu lại, trên mặt lập tức hiện lên vẻ kinh hoàng: "Cậu, phía sau cậu..."

Cố Vô Kế quay đầu lại, liền thấy từ khe cửa hành lang đột nhiên lan ra một bàn tay đen đúa khô héo, vẫn đang không ngừng duỗi dài ra, giống như cái thứ đó muốn cứ thế từ bên hành lang chen ra vậy.

Bàn tay đen kịt ấy đã gần trong gang tấc với Cố Vô Kế rồi.

Nhậm Huệ đã sợ đến mất hết hồn vía, nếu không phải vì quá sợ hãi đến mức chân nhũn ra, có lẽ cô đã sớm bỏ chạy rồi. Dù sao trong tình huống trước mắt này Cố Vô Kế chắc chắn đã là người chết rồi!

Rồi cô chợt thấy, Cố Vô Kế giơ tay nắm lấy bàn tay đó.

Cậu cảm thấy hành động của mình rất đáng tin cậy, đây chính là tố chất nghề nghiệp của một diễn viên. Mặc dù cậu flop ẻ.

Nhậm Huệ: ??? Cậu đang làm cái quái gì vậy hả!

Động tác của bàn tay kia bỗng nhiên dừng lại, có lẽ nó làm ma bao lâu nay vẫn chưa từng gặp phải kẻ nào có hành động khó hiểu như vậy. Ngay sau đó, dường như nó nhận ra hành vi này không phù hợp với thân phận của mình, lập tức những chi thể vặn vẹo chen ra kia có thêm nanh vuốt, thậm chí còn có thể thấy một khuôn mặt trắng bệch trống rỗng xuất hiện trước mặt hai người.

Nhậm Huệ đang chửi thầm Cố Vô Kế được một nửa thì gặp phải chuyện này, chợt nhớ ra mình vẫn đang ở trong phó bản kinh dị, suýt nữa bị dọa đến ngất đi.

Nhìn khuôn mặt dữ tợn trước mắt, Cố Vô Kế vẫn còn hơi nghi hoặc, chu đáo mở miệng nói: "Vất vả rồi, nhưng lần sau đến bắt tay thì có thể dùng cách nào đỡ mệt mỏi hơn không? Nhìn sắc mặt anh trở nên khó coi quá..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play