Khẩu súng lục lạnh lẽo ép sát, hàng mi của Lâm Khả Doanh khẽ run, trong ánh mắt mơ hồ hiện lên bóng dáng cao lớn của người đàn ông, bờ vai rộng, sống lưng thẳng. Bộ vest đen mới tinh đã hơi xộc xệch, cà vạt bị nới lỏng, áo sơ mi trắng rộng rãi có phần lộn xộn. Anh nhìn cô với ánh mắt nghiêng nhẹ, sau đó là cái nhìn thẳng, lạnh lùng, sắc bén như dao khiến đường nét gương mặt càng thêm cương nghị và mạnh mẽ.
Nguy hiểm bất ngờ khiến tim cô khẽ run lên nhưng cũng giúp Lâm Khả Doanh nhanh chóng đánh giá tình hình.
Người đàn ông vóc dáng cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, toát lên khí chất cao quý. Nhìn bộ quần áo sang trọng anh mặc, cộng thêm việc xuất hiện ở đây vào giữa đêm khuya, rõ ràng là dáng vẻ của một người chủ nhân.
Lâm Khả Doanh vận dụng trí óc hết tốc lực, môi anh đào khẽ mở, thử lên tiếng: “Đại thiếu gia?”
Vị hôn phu nguyên bản của cô sinh ra ở đại lục, đến tận hơn mười tuổi mới theo gia đình sang Cảng Thành. Nếu thật sự là anh ta, hẳn sẽ hiểu lời cô nói.
Quả nhiên, ánh mắt người đàn ông khẽ dao động, lặng lẽ đánh giá cô từ trên xuống dưới. Ánh mắt lướt từ đôi mắt trong veo của cô xuống bộ quần áo lạc lõng giữa phong cách Cảng Thành hiện đại, như thể đã hiểu ra điều gì đó.
Chưa kịp để anh lên tiếng, cửa lớn phòng khách đã bị đẩy ra. Dì Hoa và chú A Trung vì nghe tiếng động nên ra xem, vừa thấy đại thiếu gia thì không khỏi vui mừng:
“Đại thiếu gia, cậu cuối cùng cũng về rồi, chắc chưa ăn gì đâu nhỉ? Để tôi nấu canh cho cậu!”
“Lâm tiểu thư là do Trần thiếu đưa tới, nói là...” Chú A Trung cảm thấy chuyện này thật kỳ quặc nhưng vẫn không tiện nói thêm.
Trình Vạn Đình khẽ nhíu mày, có vẻ không vui: “Người này thật là…”
Chưa được mình đồng ý mà đã trực tiếp mang vị hôn thê nuôi từ bé đến tận đây.
Lâm Khả Doanh không hiểu mấy người này đang nói gì nhưng có thể nhận ra rõ ràng dì Hoa và chú A Trung rất tôn trọng người đàn ông kia. Trong lòng cô càng thêm chắc chắn — mình đã đoán đúng rồi, người này chính là chủ nhân của biệt thự, cũng là vị hôn phu đại thiếu gia của nguyên thân!
Nghĩ vậy, lòng cô cũng yên tâm hơn phần nào.
Trình Vạn Đình lúc này hơi nới lỏng lực nắm khẩu súng nhưng đôi mắt vẫn chăm chú nhìn người con gái trước mặt. Ánh mắt lạnh lùng lướt qua gương mặt thanh tú của cô.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại nơi đôi mắt hạnh không chút sợ hãi của cô, mở miệng bằng tiếng Quảng Đông:
“Vừa nãy cô nói gì?”
Lâm Khả Doanh trong mắt thoáng lên vẻ nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu tiếng Quảng Đông. Cô lại dùng tiếng phổ thông trả lời:
“Đại thiếu gia, tôi không biết nói tiếng Quảng Đông.”
Trình Vạn Đình nhìn cô chằm chằm một lúc như đang đánh giá lời cô có thật hay không. Một lát sau, anh dứt khoát thu súng lại rồi quay người rời đi.
Một đêm yên ổn trôi qua, Lâm Khả Doanh nghĩ tới việc vị hôn phu xuất hiện, 100 vạn chắc cũng sắp nằm trong tay, tâm trạng không khỏi tốt hẳn lên.
Miệng cô lẩm bẩm: “Không biết có phải hôm nay sẽ đưa tiền không, đến lúc đó mình có nên tỏ ra luyến tiếc một chút không nhỉ?”
Biệt thự vì chủ nhân trở về mà trở nên náo nhiệt. Bà Hoa bận rộn trong bếp nấu canh, nhất quyết phải bồi bổ cho đại thiếu gia. Chú A Trung thì dẫn người hầu dọn dẹp biệt thự sạch bóng, nhất định không để đại thiếu gia – người luôn ưa sạch sẽ phải khó chịu.
Lâm Khả Doanh vừa ăn sáng, vừa liếc mắt về phía thư phòng tầng hai. Cô tìm người hầu ra hiệu hỏi thăm, mới biết đại thiếu gia đã ở thư phòng từ sáng sớm, bận rộn không hề ra ngoài. Cô bắt đầu cân nhắc khi nào thì có thể nói chuyện với vị hôn phu về việc hủy bỏ hôn ước.
Ở tầng một, Lâm Khả Doanh lòng khẽ rung động, trong thư phòng ở tầng hai, hai người đàn ông cũng vừa nhắc đến cô.
Trước bàn làm bằng gỗ đỏ, Trình Vạn Đình tiện tay ném xấp tài liệu điều tra về hai mươi năm Lâm Khả Doanh sống ở đại lục sang một bên, tiếp tục bận rộn với việc xác định giá cổ phiếu của Tập đoàn Cửu Long.
Sau khi dặn dò thư ký Dương vài việc liên quan đến theo dõi cổ phiếu, anh liền gọi điện thoại cho dượng mình, Trần Quốc Thăng.
Thư ký Dương vừa nghe điện thoại đã nhớ ngay đến việc nhà họ Trần là gia đình kinh doanh dệt may đã sắp xếp để hợp tác với nhà họ Trình, vận chuyển 2500 tấn quần áo sang Châu Phi để mở rộng thị trường. Đây vốn là chuyện làm ăn bình thường nhưng lần này đại thiếu gia sau vài câu trò chuyện lại đột ngột yêu cầu đưa thiếu gia Trần Tùng Hiền cùng đi Châu Phi trên chuyến hàng này.
Thư ký Dương nheo mắt: đại thiếu gia nhà mình chỉ vài lời đã “đẩy” Trần thiếu gia đi Châu Phi một tháng.
“Đại thiếu gia, Trần thiếu tính tình yếu ớt, thật sự để cậu ấy qua Châu Phi một tháng để giám sát thị trường trang phục của nhà họ Trần, e rằng buồn bực đến phát bệnh mất.”
Sau khi cúp máy, Trình Vạn Đình nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cậu ta có ý đồ không nhỏ nên để cậu ta dùng tâm tư vào việc đàng hoàng.”
Thư ký Dương nhìn ra được đại thiếu gia nhất định là đang tức giận việc Trần thiếu gia tự ý đưa cô dâu nuôi từ bé này đến biệt thự giữa sườn núi để trừng phạt.
Trong lòng anh không khỏi rùng mình, nghĩ thầm Trần thiếu lá gan cũng thật quá lớn.
Cũng may là đại thiếu gia không vì tức giận mà đuổi Lâm tiểu thư đang ở dưới lầu đi. Dù sao thì giận vẫn là giận nhưng mọi việc vẫn cần phải được giải quyết. Chỉ không biết khi Trần thiếu gia biết rằng mình bị “đày” sang Châu Phi một tháng khổ sở thì sẽ kêu trời khóc đất đến mức nào.
“Đại thiếu gia, tôi đã xác nhận với chú Trung và dì Hoa rồi, Lâm tiểu thư mấy ngày nay ở rất ngoan ngoãn, hơn nữa đúng là không hiểu, cũng không biết nói tiếng Quảng Đông.”
Đáp lại anh ta chỉ là một tiếng “Ừ” nhẹ nhàng mà Trình Vạn Đình cũng không ngẩng đầu lên.
“Vậy chuyện của Lâm tiểu thư xử lý thế nào?” Thư ký Dương lại hỏi.
Một người phụ nữ đột nhiên ở trong biệt thự giữa núi, lại là con dâu nuôi từ bé của em họ của Trình Vạn Đình, tất nhiên cần phải xử lý sớm.
Trình Vạn Đình nhặt hợp đồng lên xem, thản nhiên đáp:
“Cậu một tháng nữa đưa cô ấy về lại đại lục. Bảo Trần Tùng Hiền tự bỏ tiền ra bồi thường. Nhưng trong thời gian này, đừng cho cậu ta biết chuyện đã giải quyết.”
Bí thư Dương đã hiểu: phải để Trần thiếu gia nơm nớp lo sợ suốt một tháng.
Đây chính là cái giá phải trả khi đắc tội với đại thiếu gia!
Sau khi nhận được chỉ thị rõ ràng, thư ký Dương xuống lầu để gặp cô dâu nuôi từ bé của Trần thiếu gia.
Mẹ của Trình Vạn Đình là người đại lục nên Trình Vạn Đình cũng nói được tiếng phổ thông tiêu chuẩn rất trôi chảy. Thư ký Dương đi theo anh nhiều năm, cũng có thể giao tiếp bằng tiếng phổ thông “lai nhựa”*.
*ý chỉ tiếng phổ thông không chuẩn
Anh khách sáo nói với Lâm Khả Doanh:
“Lâm tiểu thư, lần này cô cứ yên tâm ở lại đây. Còn về chuyện hôn ước trước kia thì chỉ là tàn dư phong kiến, Trần thiếu gia e là không thể thực hiện được. Nhưng cô yên tâm, hôn ước hủy bỏ, chúng tôi sẽ bồi thường cho cô.”
Lâm Khả Doanh trong lòng kích động, chỉ nắm lấy từ khóa: Tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi! 100 vạn tiền bồi thường sắp đến!
Trên mặt cô không để lộ niềm vui, mà ngược lại tỏ ra bi thương:
“Tôi từ đại lục đến đây là để tìm người thân... Tôi muốn ở lại Cảng Thành...”
Thư ký Dương không bình luận gì, chỉ làm theo phân phó công việc:
“Cô Lâm, giờ ở Cảng Thành người ta tôn trọng tự do yêu đương, những cuộc hôn nhân phong kiến như thế làm sao có hạnh phúc được.”
Lâm Khả Doanh với vẻ mặt đầy bi thương, sau khi nói vài câu với thư ký Dương, đợi người rời đi rồi, khóe miệng gượng ép duy trì nụ cười cuối cùng cũng trở về trạng thái ban đầu.
Cô nhớ rất rõ cốt truyện trong thư: vị hôn phu từ đầu đã chuẩn bị dùng hai trăm nghìn để tống khứ nguyên chủ nhưng nguyên chủ lại một lòng si mê, đeo bám không dứt, lời nói đầy yêu thương, thậm chí còn có chút tiếp xúc thân thể. Cuối cùng khiến vị hôn phu chán ghét đến mức phải nâng khoản tiền bồi thường lên, cuối cùng trả ra một triệu để dứt khoát hủy hôn.
Lâm Khả Doanh ngẩng đầu nhìn cánh cửa thư phòng tầng hai đang đóng chặt, trong lòng quyết định sẽ làm đúng theo cốt truyện trong thư.
——
Trình Vạn Đình chỉ ở lại biệt thự lưng chừng núi nửa ngày, đến chiều đã vội vã rời đi cùng thư ký. Dì Hoa từ sáng sớm đã nấu nồi canh lửa nhỏ, chờ thiếu gia uống xong một bát mới nở nụ cười rạng rỡ.
“Dì Hoa, mọi người cứ ăn canh đi, ở biệt thự cũng đừng quá cực nhọc.” Trình Vạn Đình và người nhà ở tại biệt thự Vịnh Thâm Thủy nên thời gian đến biệt thự lưng chừng núi là tài sản riêng cũng không nhiều.
Một nồi canh lửa nhỏ vẫn còn khá nhiều, cuối cùng như thường lệ được chia cho quản gia và người làm trong biệt thự dùng.
À, lần này có thêm cả Lâm tiểu thư.
Canh bồ câu non hầm với củ mài và phục linh, được nấu liu riu suốt thời gian dài, nước canh ngọt thanh, vừa bổ khí kiện tỳ lại tốt cho dạ dày.
Lâm Khả Doanh sớm đã nghe nói vùng Việt Cảng nổi tiếng với các món canh hầm, lúc này nếm một ngụm, không khỏi cảm thán danh tiếng quả nhiên không hư truyền.
Dì Hoa ríu rít trò chuyện với người giúp việc A Mai, Lâm Khả Doanh nghe không hiểu rõ, chỉ loáng thoáng phân biệt được chữ "thiếu gia". Cô dùng tay diễn đạt, lại chỉ về thư phòng nơi đại thiếu gia đã ở buổi sáng, hỏi dì Hoa khi nào đại thiếu gia sẽ quay lại.
Dì Hoa hiểu ý, tuy không rõ cô gái này có quan hệ gì với Trình thiếu gia, cũng không biết vì sao lại được đưa đến biệt thự của thiếu gia nhưng thư ký Dương đã dặn không được hỏi, bà đương nhiên không nói gì thêm.
Chỉ cố gắng giải thích: “Qua vài hôm chắc chắn sẽ quay lại.”
Dù sao thì hằng năm đến ngày giỗ phu nhân, đại thiếu gia đều rời Vịnh Thâm Thủy, một mình về biệt thự lưng chừng núi.
Lâm Khả Doanh nghĩ rằng chỉ cần vài hôm nữa là có thể gặp lại vị hôn phu, cũng thấy yên tâm. Vị thư ký Dương kia chưa nói rõ ngày giải trừ hôn ước, cô cũng không vội – dù gì khoản bồi thường cũng chưa tăng lên mà.
Nghĩ đến số tiền một triệu sắp đến tay, cô nhìn xuống Cảng Thành phía dưới, lại cùng chú A Trung diễn đạt kỹ càng ý định muốn ra ngoài dạo một vòng.
Đã đến đây rồi, sao có thể không tận mắt nhìn ngắm sự phồn hoa của Cảng Thành thập niên 80?
Người đến là khách, đại thiếu gia cũng không dặn dò gì về Lâm tiểu thư, chú A Trung chu đáo đưa cho Lâm Khả Doanh một tấm bản đồ Cảng Thành, nhìn bóng dáng cô rời biệt thự, khuất dần nơi con đường cây xanh lưng chừng núi.
Cảng Thành trong vài năm nay phát triển thần tốc, đã trở thành một trong bốn con rồng nhỏ châu Á. Kinh tế tăng vọt, các tòa nhà cao tầng mọc lên khắp nơi, một mảnh phồn hoa.
Biệt thự lưng chừng núi nằm ở Cảng Đảo, sau khi rời biệt thự, Lâm Khả Doanh dùng 50 đô Hồng Kông do chú A Trung đưa để bắt taxi.
Chiếc xe chạy sát tới đại lộ Hoàng Hậu, tốn hết 12 đô Hồng Kông của cô.
Thị trường chứng khoán Cảng Thành phát triển mạnh mẽ, dù đã từng trải qua cú sụp đổ lớn bảy năm trước, bị tổn thất nặng nề nhưng qua nhiều năm phục hồi, các chỉ số đã dần hồi phục, vẫn không thể ngăn được giấc mộng phát tài của người dân Hồng Kông.
Lâm Khả Doanh ước lượng số tiền còn lại là 38 đô Hồng Kông, liền dứt khoát đi vào khu giao dịch của Viễn Đông.
Cảng Thành là nơi người Hoa tụ tập giao dịch cổ phiếu sôi động bậc nhất, Sàn giao dịch Viễn Đông lúc nào cũng tấp nập người ra kẻ vào, các quan lớn, giới tinh anh lui tới không ngớt. Vô số bà vú, bảo vệ cửa, các chị bán hàng rong đều ngẩng cao đầu, bàn tán sôi nổi về cổ phiếu.
Toàn dân lao vào đầu cơ cổ phiếu, ai nấy cũng đều bị cuốn sâu vào vòng xoáy đó.
Tuy rằng sắp bị bắt để hủy hôn ước và bồi thường tổn thất rồi rời đi, Lâm Khả Doanh vẫn tranh thủ cơ hội này để kiếm chút tiền lo cho bản thân.
Dù sao thì thân thể mà cô đang nhập vào cũng chỉ có duy nhất một tờ tiền mà lại là nhân dân tệ, hoàn toàn không tiêu được ở Cảng Thành.
Sàn giao dịch náo nhiệt chẳng khác gì một khu chợ, vô số người giao dịch nhỏ lẻ và cả nhân viên mặc đồng phục đỏ xác nhận thông tin mua cổ phiếu, ai cũng ôm mộng đổi đời trong chốc lát.
Lâm Khả Doanh không có hộ khẩu Cảng Thành nên không thể trực tiếp mua cổ phiếu. Cô đảo mắt tìm quanh, chợt thấy không xa phía trước tòa sảnh có một người phụ nữ lớn tuổi đang do dự đứng trước bảng thông tin cổ phiếu, cố gắng hỏi thăm giá bằng tiếng Quảng Đông không mấy trôi chảy.
Rất nhiều bà nội trợ toàn thời gian cũng mơ mộng đầu tư cổ phiếu nhưng đầu tư cũng có rủi ro, không biết chọn mã nào mới là đúng, khiến ai nấy đều lưỡng lự.
Thấy người phụ nữ đó có vẻ lạc lõng, còn đang do dự chưa quyết được, Lâm Khả Doanh bèn bước lại gần, thử thăm dò mở lời:
"Chị à, chị là từ đại lục sang đây đúng không?"
Chỉ mới nghe vài câu, Lâm Khả Doanh đã đoán chắc tám, chín phần. Người phụ nữ này nói tiếng Quảng Đông còn non, phát âm rõ là người học sau.
Hà Tú Vân, từng nhập cư trái phép vào Cảng Thành cách đây 20 năm, nghe câu hỏi thì thoáng giật mình. Sau khi trò chuyện vài câu với Lâm Khả Doanh, đặc biệt là khi nghe cô nhắc đến bộ phim truyền hình "Giờ Vàng 8 Giờ" đang rất nổi ở đại lục hiện nay, bà lập tức cảm thấy gần gũi.
Hà Tú Vân và chồng đều là dân nhập cư trái phép, đến Hồng Kông cũng chỉ làm công việc tay chân tạm bợ. Sau này, chồng làm khuân vác, còn bà thì bày sạp bán nước đường bên vỉa hè, vừa buôn bán kiếm sống vừa nuôi hai đứa con nhỏ. Cả nhà chen chúc trong một căn phòng chật hẹp như cái chuồng bồ câu.
Giờ con gái bị bệnh, vay mượn khắp nơi cũng không đủ tiền phẫu thuật, sắp bị bệnh viện đình chỉ điều trị, hai vợ chồng cùng đường, đành quyết tâm đánh cược một phen, mang 500 đô la Hồng Kông cuối cùng vào sàn giao dịch cổ phiếu.
Lâm Khả Doanh hiểu được tâm lý liều mạng của người đang bế tắc, bèn nhìn lên bảng tin cổ phiếu.
Cô nhớ rõ người sếp trước khi cô xuyên không từng tiếc nuối nói rằng năm đó đến Cảng Thành làm ăn nhưng không mua cổ phiếu là một sai lầm lớn, đặc biệt là đã bỏ lỡ đợt tăng mạnh của cổ phiếu Cửu Long Thương vào đầu tháng Sáu.
Tính toán lại thời gian, nhìn bảng tin thấy giá cổ phiếu Cửu Long Thương hiện giờ vẫn còn thấp, mỗi cổ chỉ hơn mười đồng, trong lòng cô liền kiên định, dốc toàn bộ số tiền 37 đô la Hồng Kông mình có, đưa cho dì Tú Vân:
"Chị à, mua Cửu Long Thương đi. Em góp thêm 37 đô, đầu tư cùng chị."
Cô chỉ giữ lại đúng 1 đồng để đi xe buýt.
Nếu không vì đường về biệt thự quá xa thì ngay cả 1 đồng đó cô cũng chẳng muốn giữ.
Dì Tú Vân là người cẩn trọng, lần đầu đầu tư cổ phiếu nên không khỏi run sợ. Sau một hồi đấu tranh tâm lý dữ dội, cuối cùng cũng cắn răng gật đầu:
"Được!"
Họ cùng xác nhận mua cổ phiếu với nhân viên mặc áo đỏrồi nộp tiền.
*
Cùng lúc đó, tại phòng VIP trên lầu hai của sàn giao dịch Viễn Đông – nơi tập trung các khách hàng lớn nắm giữ lượng cổ phiếu khổng lồ, cửa phòng đóng chặt. Bên trong, thư ký Dương đang báo cáo với Trình Vạn Đình:
"Thiếu gia, cổ phiếu Cửu Long Thương đã được âm thầm gom mua đủ 100 vạn cổ phiếu."
“Ừ.” Trình Vạn Đình đứng trước cửa kính, khóe mắt lướt qua liền nhìn thấy thấp thoáng bên ngoài một bóng dáng trong bộ đồ xanh biển rực rỡ, ánh mắt khẽ dao động, “Lưu Chí Cao sắp ra tay, cổ phiếu của Cửu Long Thương lập tức sẽ tăng mạnh.”
Tuy nói là chuẩn bị để Lưu Chí Cao và Di Cùng đấu với nhau trước, nhưng Trình Vạn Đình cũng không định khoanh tay đứng nhìn, nhân cơ hội này kiếm một mẻ cũng là điều có thể.
Sau khi chia tay Hà Tú Vân ở sàn giao dịch Viễn Đông, Lâm Khả Doanh ôm số tiền lẻ đô-la Hồng Kông còn sót lại, chuẩn bị đi tìm bến xe buýt. Ai ngờ giữa dòng xe cộ tấp nập và phồn hoa giao hòa, một chiếc siêu xe ven đường đã lập tức thu hút ánh nhìn của cô.
Càng khiến cô chú ý hơn là người đàn ông cao lớn mặc bộ vest chỉnh tề, đang chuẩn bị lên xe chẳng phải chính là vị hôn phu của cô sao!
“Đại thiếu gia!” Lâm Khả Doanh mừng rỡ vô cùng, ríu rít chạy tới gần.
Theo như cốt truyện, cô phải tiếp cận vị hôn phu này nhiều hơn, bày tỏ tình cảm để khiến anh ta cảm thấy phiền phức, từ đó đẩy mức bồi thường hủy hôn lên 1 triệu.
Nhưng hiện tại, điều khiến Lâm Khả Doanh vui mừng hơn là: có xe đi nhờ rồi, khỏi tốn đồng nào!