Sáng sớm hôm sau, Cố Yểu như thường lệ đến Khôn Ninh Cung thỉnh an Mục Hoàng Hậu.
Vì chuyện Thừa Ân Công bị phát giác khai thác ngọc lậu và việc Mục Hoàng Hậu hôm qua tự tháo trâm xin nhận tội nhưng lại không được Hoàng thượng triệu kiến, các phi tần ít nhiều cũng có chút ý mỉa mai trong lòng, chỉ là trên mặt không hề biểu lộ ra chút nào. Bởi vậy, không khí trong điện quả thực có phần ngượng ngập.
Mục Hoàng Hậu diện một bộ cung trang màu minh hoàng thêu hoa mẫu đơn, trang điểm son phấn nhưng nét mặt vẫn lộ rõ vẻ mỏi mệt, hiển nhiên là đêm qua không hề ngủ ngon.
“Quả là nương nương hiền đức. Đệ đệ của ngươi lại xảy ra chuyện như vậy, ngươi có thể đại nghĩa diệt thân, xin Hoàng thượng xử trí Thừa Ân Công theo đúng pháp luật. Nếu là thiếp, e rằng sẽ vô cùng đau lòng, làm sao nỡ vì danh tiếng của mình mà nhẫn tâm đẩy đệ đệ vào chỗ chết?”
Nhàn phi diện một bộ cung trang màu tuyết thanh thêu họa tiết sen dây, tóc búi gọn bởi một chiếc trâm vàng ròng nạm ngọc bích, vừa nhấp trà trong tay, vừa mang theo vài phần ý vị thâm sâu nói với Mục Hoàng Hậu đang ngồi trên trường kỷ.
Lời này vừa thốt ra, không khí trong điện tức khắc trở nên căng thẳng, không ai dám tiếp lời Nhàn phi. Ngay cả Liễu tần, người vốn ngày thường hay nịnh hót Nhàn phi nhất cũng chỉ cúi đầu nhìn chén trà trong tay, không nói một lời.
Mục Hoàng Hậu liếc nhìn Nhàn phi, lạnh lùng đáp: “Đó chính là lý do vì sao bổn cung được vào chính cung, còn Nhàn phi ngươi chỉ là thiếp thất.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT