Trác Tư Nhu không hề hay biết rằng Tô di nương trước mắt nàng – Tô Kiểu Kiểu – chính là người mà lời đồn đại nhắc đến, kẻ từng chịu nhục nhã bởi thế tử Viên Lộc Thọ của Trấn Quốc Công phủ, đến mức phải tự vẫn bằng cách phóng hỏa tại Phù Dung Lâu. Nàng lại càng không biết rằng Tô Kiểu Kiểu cũng là biểu muội của Cận Tinh Uyên, giống như nàng. Chỉ khác ở chỗ, nếu như nàng và hắn là bà con xa, cách nhau năm đời, thì Tô Kiểu Kiểu lại là biểu muội trên danh nghĩa, không còn bất kỳ mối quan hệ huyết thống nào với hắn suốt mười năm qua.
Lúc này, Trác Tư Nhu nheo mắt quan sát kỹ gương mặt của Tô Kiểu Kiểu. Ngắm hoa bên mỹ nhân, càng nhìn càng thấy tuyệt sắc, càng chiêm ngưỡng lại càng cảm thấy bản thân thật tầm thường. Một cảm giác xót xa chợt dâng lên trong lòng nàng, xen lẫn cả sự tự ti.
Thì ra, Cận biểu huynh thích kiểu mỹ nhân diễm lệ khuynh thành như thế này. Thích đến mức bất chấp tất cả, chẳng màng đến lễ giáo, sẵn sàng nuôi nàng ta làm ngoại thất, rồi sau đó còn nạp vào phủ làm Lương Thiếp.
Cũng phải thôi. Dung mạo của nàng, giữa đám tiểu thư quyền quý chẳng có chút gì nổi bật, như giọt nước lặng lẽ tan vào sông mà không tạo ra dù chỉ một gợn sóng. Huống hồ, nàng lại là một kẻ ốm yếu, ngay cả bản thân cũng chẳng biết mình còn sống được bao lâu. Có thể là ngày mai, có thể là ba tháng sau, có thể là ba năm sau… rồi nàng sẽ chết.
Một người như nàng, chẳng khác nào một đóa lục bình trôi nổi vô định, sao có thể xứng đáng được Cận biểu huynh để tâm?
Nén lại những cảm xúc tự ti vừa trỗi dậy, Trác Tư Nhu mỉm cười, cố gắng tỏ ra thân thiện.
“Tô di nương, ta là Trác Tư Nhu. Nếu ta lớn hơn ngươi ba tuổi, vậy từ nay về sau, ngươi cứ gọi ta là Tư Nhu tỷ tỷ đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT