Một khúc "Phượng cầu hoàng," vốn là một ca khúc nổi tiếng trên phố, nhưng khi được Ôn Minh Nguyệt đàn tấu, nó lại mang một cảm giác cao nhã như phong cảnh núi non hùng vĩ, dòng nước chảy trong vắt. Âm điệu không giống với những bản tình ca thiếu nữ tấu lên cho người tình, mà giống như một bản nhạc sâu sắc, đầy tranh đấu, tựa như Bá Nha đàn tấu cho tử kỳ của mình.
“Cận huynh, cô nương này mà ngươi nhìn trúng, quả thực là không giống người thường đâu.”
Trương Tu Trúc nghiêng người, khẽ áp môi vào tai Cận Tinh Uyên, nhỏ giọng trêu đùa.
Trương Tu Trúc, dù còn trẻ nhưng đã là thiếu khanh của Đại Lý Tự, tự nhiên cũng là người yêu thích văn chương và âm nhạc. Hắn rất yêu thích việc sưu tầm các loại nhạc phổ, bao gồm cả những ca khúc diễm lệ, nhưng lại đánh giá chúng từ góc độ nghệ thuật tinh tế, vì vậy cũng không bỏ qua những bản nhạc diễm khúc.
Khúc "Phượng cầu hoàng" mà Ôn Minh Nguyệt đang đàn tấu, tuy đã bị nàng cải biên một chút, thiếu đi vài phần diễm lệ, nhưng lại thêm phần phong nhã. Trương Tu Trúc có đôi tai rất thính, không thể không khen ngợi Ôn Minh Nguyệt với Cận Tinh Uyên.
“Trương huynh, ta nhìn trúng cô nương, thì ngươi cũng đừng mơ mộng nữa.”
Cận Tinh Uyên giọng nói khẽ, nhưng lại đầy sắc bén, hung tợn nói vào tai Trương Tu Trúc. Đôi mắt hẹp dài của hắn lóe lên ánh nhìn sắc lạnh, như con sói dương nanh chuẩn bị tấn công.
“Sao dám, sao dám.”
Trương Tu Trúc bị ánh mắt sắc lạnh của Cận Tinh Uyên dọa sợ, hắn vội vàng cười ha hả để thoái thác, nói đùa: "Bằng hữu thê, sao có thể đoạt chứ?" Dù trong lòng hắn cũng có vài phần cảm mến Ôn Minh Nguyệt, nhưng là một quân tử, hắn tuyệt đối không bao giờ tranh giành với bằng hữu về một người nữ nhân.
Khi khúc nhạc kết thúc, Ôn Minh Nguyệt ngồi trước tấm bình phong, tay ôm chặt cây tỳ bà, ngón tay trắng bệch khẽ nhấn lên dây đàn. Nàng cảm thấy có chút lúng túng, không biết phải làm sao tiếp theo.
Theo quy tắc của Phù Dung Lâu, nàng lẽ ra phải buông cây tỳ bà xuống và đi tới trước mặt Cận Tinh Uyên cùng Trương Tu Trúc, kính rượu từng người. Nếu hai vị đại nhân này uống rượu nàng kính, nàng sẽ có thể tiếp tục giữ khách ở Phù Dung Lâu suốt đêm, thậm chí còn có thể cùng khách trải qua một đêm xuân.
Ôn Minh Nguyệt, trước khi gia nhập Giáo Phường Tư, là con gái của Trấn Viễn Hầu phủ. Gia đình nàng vốn dĩ theo truyền thống bảo thủ, ở Hi Quốc, danh môn vọng tộc luôn giữ mình trong khuôn phép, không bao giờ dễ dàng ra ngoài. Nàng luôn tuân thủ nữ huấn, chưa bao giờ bước chân ra khỏi cửa lớn, chỉ nghe nói về Trương Tu Trúc là một thiếu khanh tài tuấn của Đại Lý Tự.
Truyện được edit duy nhất bởi Dao Chém Heo - TYT
Hôm nay là lần đầu tiên Ôn Minh Nguyệt gặp Trương Tu Trúc, và lại là trong tình huống có phần xấu hổ như vậy.
Còn về Cận Tinh Uyên, mặc dù Ôn Minh Nguyệt quen thuộc với hắn, nhưng không thể phủ nhận, mối quan hệ của họ đã rất khác xưa. Khi hắn ở nhà nàng từ mười hai đến mười sáu tuổi, nàng còn nhỏ, chỉ nhìn hắn như một cậu bé mồ côi đáng thương, thường xuyên cùng hắn chơi đùa, đùa giỡn.
Giờ đây, nhiều năm đã trôi qua, mọi thứ đã thay đổi. Cận Tinh Uyên giờ là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, phong thái quý tộc, khí thế bức người, tương lai rộng mở, không thể đoán trước. Trong khi đó, Ôn Minh Nguyệt lại sa vào vực thẳm, trở thành một quan kỹ đê tiện trong Giáo Phường Tư, bị cuốn vào vòng xoáy bùn lầy mà không thể thoát ra.
Có lẽ, hắn có thể là cây cột cứu sinh cho nàng giữa vũng bùn vô tận này.
Ôn Minh Nguyệt, tay vẫn ôm tỳ bà, rũ mắt nhìn, đôi mắt như thủy tinh chợt loé lên khi thấy Cận Tinh Uyên đang khoác lên mình bộ trang phục đỏ rực, kim sắc mang văn, nhìn hắn lúc này, tâm niệm nàng bất chợt khởi lên, có lẽ vị chỉ huy sứ này,làm thiếp của hắn, lại có thể là một cơ hội tốt để nàng thoát khỏi khổ ải này.
Dù cho nàng vì tội lỗi của phụ thân mà phải vào Giáo Phường Tư, bị dìm sâu trong cái vực không lối thoát này, nhưng với thân phận của Cận Tinh Uyên, với quyền lực và vị trí của hắn, có lẽ hắn có thể giúp nàng thoát khỏi bi kịch này.
“Tiểu mỹ nhân nhi, mau tới đây cấp gia rót rượu.”
Trong lúc Ôn Minh Nguyệt đang miên man suy nghĩ, nàng bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cận Tinh Uyên gọi mình, giọng điệu vẫn như ngày xưa, tuy rằng giờ đây hắn đã là một người khác hẳn, nhưng lại vẫn khiến nàng nhớ về những năm tháng xưa cũ, khi họ còn là thanh mai trúc mã.
Hôm nay, hắn là thượng khách của Phù Dung Lâu, còn nàng chỉ ngoạn vật để khách thưởng thức.
Cuối cùng, điều không thể tránh khỏi đã đến.
Ôn Minh Nguyệt trông chờ vào Cận Tinh Uyên, vị biểu huynh này để cứu nàng khỏi tình cảnh khó khăn. Vì vậy, nàng không kịp tiêu hóa cảm giác nhục nhã trong lòng, vội vàng buông chiếc tỳ bà trong tay rồi bước nhanh đến bên cạnh Cận Tinh Uyên. Một tay nàng cầm chén rượu trắng như tuyết, đưa nó đến gần miệng hắn.
“Gia muốn ngươi, miệng đối miệng bồi gia uống rượu, ngươi có thể làm được không?”
Chén rượu đưa đến bên môi, Cận Tinh Uyên lại lùi một bước, tay hắn nắm lấy tay Ôn Minh Nguyệt đang cầm chén rượu. Hắn mỉm cười, vốn là người có vẻ ngoài sáng sủa, làn da trắng mịn, khuôn mặt đẹp đẽ, khi cười càng toát lên khí chất của một thiếu niên phong lưu.
“Biểu … Thiếp thân làm được.”
Chưa kịp gọi "biểu huynh", Ôn Minh Nguyệt đã vội vàng sửa miệng, ngượng ngùng đáp lại.
Câu trả lời này thực sự khiến Cận Tinh Uyên phải kinh ngạc. Hắn vốn dĩ định trêu chọc Ôn Minh Nguyệt, nhưng không ngờ nàng, một tiểu thư đích thực của Trấn Viễn Hầu phủ, vốn được nâng niu như bảo vật, giờ đây vì sự sống, lại chấp nhận làm những việc bẽ mặt như vậy.
Cũng đúng, Phù Dung Lâu vốn không phải là nơi sạch sẽ, xem ra, muốn nhanh chóng đưa biểu muội này đi khỏi nơi đây, nơi này không phải là chỗ tốt đẹp gì.
Chỉ có điều, nếu hôm nay không phải là hắn, mà là một người nam nhân khác yêu cầu nàng làm việc như vậy, nàng có thật sự sẽ không chút do dự mà trả lời "làm được" không?
Cận Tinh Uyên không muốn nghĩ sâu thêm, môi mỏng nhếch lên một nụ cười nhẹ, nói: “Vậy thì thử một lần đi.”
“Th·iếp thân nghe lệnh.”
Ôn Minh Nguyệt nói xong, liền dùng đôi tay trắng như tuyết nâng chén bạch ngọc lên, đưa đến bên môi mình. Nàng hơi ngả đầu, uống một hơi cạn sạch, nhưng tự nhiên không nuốt, mà chỉ giữ rượu trong miệng.
Ôn Minh Nguyệt cảm nhận được sự lạnh lẽo của rượu trong miệng, rồi mới nhận ra sự xấu hổ, mặt nàng đỏ ửng, đôi tai cũng ửng hồng, bộ dạng thiếu nữ e thẹn.
Lúc này, Ôn Minh Nguyệt rất muốn bỏ chạy, lao ra khỏi phòng, nhưng nàng không thể trốn, vì Cận Tinh Uyên là người duy nhất mà nàng có thể nương tựa, và nàng cần phải bám chặt lấy hắn, không thể buông tay.
Cả hai hướng đều là một con dao, không bằng dứt điểm một lần cho xong.
Ôn Minh Nguyệt trong lòng quyết tâm, đôi tay mềm mại ôm lấy cổ Cận Tinh Uyên, rồi nàng cúi đầu, đôi môi đỏ chạm nhẹ vào môi hắn, hôn một cái vội vàng như chuồn chuồn lướt nước, rồi sau đó rượu từ miệng nàng chảy ra, phát ra tiếng lách tách nhỏ, khiến nàng càng thêm thẹn thùng, mặt đỏ như lửa.